Ta Khiến Bia Đỡ Đạn Nhìn Thấu Hết Cả Rồi

Chương 13

Vui vẻ!

Sau khi Văn Ngọc Khiết đưa lệnh bài cho đội trưởng của Tiễn Lai Hào xem thì đã nhận được sự tiếp đãi long trọng ở mức độ cao nhất, không chỉ mang cho cậu trái cây điểm tâm, mà còn có một đồng tử riêng phụ trách dẫn đường, đưa cậu đến khoang thuyền tốt nhất.

Nhưng đây chưa phải điểm cuối cùng trong chuyến đi này của Văn Ngọc Khiết, sau khi cậu cấp tốc thay một bộ y phục trong phòng xong thì lại đi ra lần nữa.

Tuy rằng Văn Ngọc Khiết cảm thấy bản thân đã đủ cẩn thận, nhưng người cậu đối mặt lại chính là một học thần đạo pháp khó lường, đã đọc kỹ càng hết tất cả những bí kíp của các tông môn nho giáo, phật giáo, đạo giáo, ma giáo, có trời mới biết đối phương có thể tung ra bao nhiêu phương pháp kỳ diệu quỷ dị trái với thường thức khoa học. Văn Ngọc Khiết cũng không định dùng trí tưởng tượng cằn cỗi đã sắp thấm nhuần chủ nghĩa duy vật của mình đánh cuộc xem rốt cuộc đại phản diện còn có bao nhiêu bản lĩnh khiến tấm ván quan tài của Newton không thể giữ được nữa.

Cậu lập tức đi về phía khoang thuyền trận pháp đã được thăm dò đường đi từ trước.

Thông thường đây là nơi thương hội Tứ Hải dùng để chuyển đổi hàng hóa trên các con thuyền của nhà mình. Hiện giờ nơi này lại đang phụ trách đưa những thuyền viên vẫn chưa kịp lên thuyền do cổng thế giới thay đổi bất ngờ về nơi mà mỗi người nên đến.

Ánh sáng màu xanh lam biểu thị cho trận pháp đang vận hành, sau khi xác nhận hết lần này đến lần khác nó nhảy vô cùng ổn định trên mỗi một vân thuyền, vẫn luôn không xuất hiện vấn đề gì, Văn Ngọc Khiết mới cầm lệnh bài đi vào trong ngay trong khoảnh khắc Tiễn Lai Hào sắp đến gần cổng thế giới.

Mở mắt lần nữa, Văn Ngọc Khiết đã đi lên một vân thuyền Tứ Hải ngẫu nhiên mà chính bản thân cậu cũng không biết là chiếc nào.

Cậu vui vẻ đứng trên boong tàu, nhìn từng chiếc dược long thuyền đến từ 3000 tiểu thế giới đi lướt qua cậu, hưng phấn không chịu được.

Thế giới mới! Ta đến đây!

Sau đó một giọng nói rõ ràng là rất dịu dàng nhưng không hiểu sao lại khiến người ta lạnh toát cả sống lưng truyền đến từ sau tai Văn Ngọc Khiết: “Đã lâu không gặp, ca ca, huynh đang muốn đi đâu thế?”

Lại dông dài sắp xếp lại tuyến thời gian một chút, để đề phòng tôi viết không rõ ràng:

Văn Ngọc Khiết đặt vé vân thuyền với thương hội Tứ Hải trước, sau đó mới đến chương thứ 2 cậu ra ngoài mua hạt dẻ, huynh muội ma tu cho rằng cậu chỉ dạo chơi bình thường, thật ra là hôm đó cổng thế giới đột nhiên mở ra, cậu chuẩn bị chạy trốn, cuối cùng lại bị đại phản diện bắt giữ ngay tại chỗ.

Tĩnh.

Yên tĩnh.

Yên tĩnh tựa như chết chóc.

Văn Ngọc Khiết: QAQ ngươi đoán xem.

Đại phản diện không đoán, nhưng nghe có vẻ tâm trạng y không tệ lắm, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi một câu: “Tại sao huynh không quay đầu lại?”

Văn Ngọc Khiết đã sắp sụp đổ: Vì ông đây đang trốn tránh sự thật aaaa.

Một nam nhân 18 tuổi bị thế giới lạnh lùng vô tình lại cố tình gây sự này làm tổn thương trái tim. Cậu không hiểu được, là do cậu chạy vẫn chưa đủ cẩn thận, không đủ cẩn thận sao? Hay là các kế hoạch cậu làm vẫn không đủ tỉ mỉ chi tiết? Tại sao cũng đã như thế rồi nhưng vẫn bị bắt lại? Những nhân vật phản diện động một tí đã vi phạm quy tắc cơ bản của tu tiên các ngươi đừng có mà quá đáng nhé!

Nói thật, ban đầu khi chuẩn bị một loạt kế hoạch chạy trốn này, thậm chí Văn Ngọc Khiết còn từng nghĩ lại, có phải cho bản thân quá mức kinh sợ, thật ra chỉ đang đấu trí đấu dũng với không khí mà thôi.

Đại phản diện người ta có biết cậu là ai không, có cần phải sợ hãi vậy không?

Nhưng hiện giờ xem ra cậu vẫn nghĩ quá thiếu sót rồi!

Thế nhưng thật sự rất kỳ lạ, rốt cuộc Thẩm Uyên Thanh đã tìm được cậu thế nào? Tuy rằng lúc trước khi vẫn còn ở trong tâm ma cảnh, Văn Ngọc Khiết không thể khống chế được tiếng lòng nên đã bị Thẩm Uyên Thanh nghe được rõ ràng tất cả, nhưng lúc ấy đến cả bản thân Văn Ngọc Khiết cũng không biết kiếp này cậu sẽ đầu thai chuyển thế thành hoàng tử, tin tức của Thẩm Uyên Thanh lại đến từ đâu?