Ta Khiến Bia Đỡ Đạn Nhìn Thấu Hết Cả Rồi

Chương 11

“Trước khi xuyên qua cổng thế giới, ngài đều có thể thay đổi hành trình bất cứ lúc nào bằng lệnh bài chữ thiên này và đi lên bất cứ một vân thuyền nào dưới danh nghĩa của thương hội Tứ Hải.”

Bất luận là chưởng quỹ béo hay Văn Ngọc Khiết, hoặc là những người khác, chưa đến giây phút cuối cùng cũng sẽ không xác định được mục đích cuối cùng của chuyến đi này của Văn Ngọc Khiết.

Tiểu thế giới có đến 3000, thương hội Tứ Hải không thể đi đến tất cả các tiểu thế giới, nhưng chắc chắn sẽ lựa chọn thế giới có thể có lợi, có thể mở rộng việc buôn bán, bất luận cuối cùng Văn Ngọc Khiết đến nơi nào cũng sẽ không đến nổi không thể sống được.

Chưởng quỹ béo còn vô cùng biết cách làm ăn mà bày tỏ: “Nếu sau này ngài vẫn muốn trở về thì cầm lệnh bài này là có thể lên thuyền, bất luận là trăm năm, ngàn năm, chỉ cần một ngày thương hội Tứ Hải của chúng ta còn tồn tại ở đại thế giới Thiên Diễn thì trên dược long thuyền trở về này sẽ luôn có một chỗ cho ngài. Nếu ngài ở tiểu thế giới nhất thời gặp khó khăn thì cũng không cần phải sốt ruột chuyện vé tàu, ta tin tưởng với sự thẳng thắn của ngài thì sau khi trở về sẽ không quỵt nợ.”

Quả thật là chu đáo đến tận nhà, phục vụ ăn uống đầy đủ.

Cũng không uổng công cho Văn Ngọc Khiết đã trả tiền vé tàu với giá trên trời.

Nói thật vẫn có hơi đau lòng. Tuy rằng phụ thân cậu là hoàng đế, nhưng chỉ là một hoàng đế ở nhân gian. Huống hồ năm đó khi Văn Ngọc Khiết tuyên bố muốn đến châu khác bái nhập tiên môn, suýt nữa đã bị lão phụ thân khuyên ngược lại cậu đừng dễ dàng tin tưởng vào trường sinh đánh chết, sau khi vẫn muốn kiên trì tu tiên thì những tài sản được phân đến cậu đã lập tức rút lại không ít.

Có trời mới biết vị vua cha có tài trí mưu lược kiệt xuất một đời của cậu rốt cuộc có thù oán gì với tu tiên, rõ ràng cả nhà trời sinh đã ở trong đại thế giới Thiên Diễn mỗi một hơi thở đều có thể hấp thụ không ít linh khí thế mà lại không cho phép con cái nhà mình tu luyện.

Đây cũng là nguyên nhân chính khiến Văn Ngọc Khiết đã lớn lên uổng phí cho đến năm 10 tuổi cũng không biết thế giới này còn có thể tu tiên.

Nhưng bất luận cha cậu có không đồng ý thế nào đi nữa thì Văn hoàng tử đã quyết ý ra đi, cuối cùng vẫn bước lên đường làm tiên. Khi từ biệt, rõ ràng Văn Ngọc Khiết không hề nói gì, nhưng lão phụ thân tâm tư không quá tinh tế, tính cách thoải mái dứt khoát dường như đã hiểu được lần tạm biệt này có lẽ chính là vĩnh biệt, cuối cùng vẫn nhét cho Văn Ngọc Khiết một ít tiền vốn.

Tất cả đều là linh thạch, được chứa trong những chiếc túi giới tử khác nhau.

Mà cũng giống như phụ hoàng cậu đã nói: “Những thứ này đều là tiền thái giám.”

Không thể nào tiền sinh tiền được.

“Dùng một chút sẽ ít đi một chút, làm sao để cân bằng chi phí ăn mặc sau này, tự con hãy suy nghĩ mà làm.”

Văn Ngọc Khiết cũng rất nghiêm túc lập kế hoạch một phen.

Cũng như việc chiếm ưu thế nhờ vào nguồn linh khí dày đặc ở đại thế giới Thiên Diễn, cậu đã sử dụng một phần linh thạch trong số đó, cố gắng để bản thân kịp đạt đến Trúc Cơ Kỳ trước khi cổng thế giới mở ra.

Trúc Cơ Kỳ không có gì quá khó khăn, lại có thể giúp Văn Ngọc Khiết gia tăng thọ nguyên thêm khoảng chừng 200 tuổi, còn đảm bảo cậu sẽ làm một ẩn sĩ cao nhân trong 3000 tiểu thế giới bên dưới, sống thoải mái không có người nào dám trêu vào.

Còn về việc 200 năm sau…

Văn Ngọc Khiết thở dài một hơi, đi một bước tính một bước thôi, cậu cũng chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào đại phản diện sẽ thấy một kẻ phàm nhân như cậu có lẽ đã chết từ sớm, hoặc là đến lúc đó bản thân cậu sẽ cảm thấy 200 năm dạo chơi đã đủ rồi, có thể thản nhiên chịu chết không còn gì nuối tiếc.