Lục Thanh "hớ hớ" mấy câu, hầm hực khó chịu khi Kỳ Thái Quyên ngăn cô ấy lại. Cô chỉ biết cười trừ rồi kéo Lục Thanh sang chỗ khác, tuy hắn không đi theo nhưng hai người vẫn lọt vào tầm mắt của hắn.
"Tiểu Thanh, bình tĩnh chút. Ha...."
Lục Thanh bực tức khó hiểu, hết nhìn Ti rồi lại nhìn Kỳ Thái Quyên. Luôn bị người khác giám sát như vậy mà miệng luôn nói không sao, cô ấy luôn thương người bạn này của mình. Sinh ra trong gia đình giàu có chưa chắc đã vui, nhưng bây giờ bắt cóc lại sống trong cảnh lo sợ, kiểm soát như vậy.
"Thái Quyên, cậu mắng chửi lại đi, cũng không thể cho anh ta ức hϊếp cậu được. Nếu là mình, mình cho dù có chết cũng phải đánh anh ta một trận!"
Kỳ Thái Quyên bật cười, trấn an Lục Thanh: "Tiểu Thanh, được rồi... được rồi, đừng tức giận nữa.. Cứ xem cậu ta như không khí đi, đừng để ý là được."
Lục Thanh vẫn không chịu thua, cũng muốn tiến tới đánh hắn, nhưng Ti chỉ nhìn cô ấy chứ chẳng đối hoài. Cơn điên của Lục Thanh lên đến đỉnh điểm, bất chấp lời can ngăn của Kỳ Thái Quyên mà lao đến đánh hắn.
"Tiểu Thanh...dừng lại...mau dừng lại...đừng đánh nữa... Tiểu Thanh..."
Lục Thanh là phụ nữ, mấy cú đánh của cô ấy không khiến hắn đau chút nào. Giống như cô ấy đang gãi ngứa cho hắn, hắn đứng im không nhúc nhích khiến Lục Thanh điên càng thêm điên! Ti đã quá mệt với cô ấy rồi, dứt khoát nắm tay cô ấy giữ chặt.
"Anh làm cái gì vậy?... buông tay ra... buông ra... có nghe không tên điên kia.."
Ti liếc nhìn cô ấy, đẩy cô ấy ra xa. Còn chê bai bẩn lau đi chỗ vừa nãy cô ấy vừa đánh, Lục Thanh khinh bỉ.
"Chê bai cái gì? Anh cứ tưởng mình trong sạch lắm ư? Lũ buôn lậu như các người, sẽ có một ngày chết không toàn thây!" Lục Thanh trừng mắt về phía hắn.
Từ nãy đến giờ Ti mới có phản ứng khi nghe lời nói của cô ấy vừa dứt, Ti tức giận đi về phía Lục Thanh. Cô ấy cũng chẳng sợ, chống nạnh vươn mắt lên nhìn đầy sát khí. Hai con người, bốn mắt nhìn nhau như sắp có giao chiến. Kỳ Thái Quyên đứng bên ngoài nhìn mà bất lực, muốn tiến lên hòa giải thì hai người dơ tay ngăn chặn lại, cô chỉ biết đứng im.
"Vừa nãy cô vừa nói cái gì?"
"Nói gì? Sao hả, không những xấu mà còn điếc tai à. Vậy mau đi khám đi."
"Cô... được lắm, dù tôi có ra sao cũng không liên quan đến cô."
Lục Thanh nở nụ cười khinh: "Ha... nực cười, nãy giờ tôi có nói liên quan đến anh à? Dù anh có chết tôi cũng chẳng thèm quan tâm."
"Cô..."
"Cô? Cô cái gì mà cô, tôi nói cho anh biết. Tốt nhất nên rút lui đi, nếu không đến bị bắt rồi cầu xin tôi."
"Cầu xin cô? Nằm mơ đi! Cho dù tôi có bị bắt thật thì cũng không bao giờ cầu xin cô dù là nữa câu. Nhưng ngược lại cô, đến lúc vào tay tôi rồi thì cầu xin tôi tha mạng cho cô."
"Nếu chuyện đó xảy ra thật thì tôi thà cắn lưỡi tự vẫn cũng không cầu xin anh tha mạng..Có biết chưa."
"Đến lúc đó cô nên nói. Anh Ti đẹp trai ngời ngời hãy tha mạng cho tôi, biết chưa!"
"Haha...Anh mà đẹp trai gì...thua cả con chó nhà tôi."
"Cô...cô dám!"
"Hứ...tại sao tôi không dám."
"Còn cô? Cô nghĩ mình đẹp chắc, cô chẳng bằng con gà tôi nhốt nữa. Nếu cô còn nói nữa tôi sẽ làm thịt cô luôn đấy."
Kỳ Thái Quyên đi lên giải hoà: "Hai người đừng cãi nhau nữa."
Không hẹn mà cùng đồng thanh:
"Không cần cậu quản."
"Không cần cô quản."
"Tránh sang một bên."
"Tránh sang một bên."
Rồi hai người tiếp tục vào cuộc chiến đấu võ mồm.
"Sao? Làm thịt tôi à? Anh có giỏi thì tới đây. Tôi xem anh dám không."
Ti cố nén cơn giận trong lòng, vuốt ngực mình cho bình tĩnh lại: "Được... được...cô cứ đợi đấy. Nếu không phải cô là đàn bà con gái thì tôi đã gϊếŧ cô rồi."
"Gϊếŧ? Anh xem mạng người như cỏ rác à. Tôi nói cho anh biết, ông trời sẽ không tha cho anh và kể cả tôi cũng không tha cho anh. Tôi sẽ đợi anh đến ngày anh bị trừng phạt."
"Hứ.."
"Hứ.."
Xong rồi Lục Thanh kéo tay Kỳ Thái Quyên rời đi, hầm hực thở quá nhiều. Cô bật cười, lau mồ hôi trên trán cô ấy, hai người đi tới ngồi lên ghế.
"Tiểu Thanh, cậu đừng đυ.ng chạm với hắn làm gì. Dù gì hắn cũng là người của Vũ nên cậu đừng dính líu thì tốt hơn."
"Mình chẳng thèm quan tâm, mà thái độ của anh ta làm mình tức chết. Lúc nãy cậu nghe không? Anh ta so sánh mình với con gà của anh ta đó, đúng là đồ điên."
"Không phải cậu cũng nói lại rồi sao, coi như huề nhau."
"Không đời nào, mình nhất định sẽ phục thù!"
Kỳ Thái Quyên bất lực, cô đang lo sợ. Lục Thanh hiếu thắng như vậy, e rằng sẽ chọc giận người khác rồi xảy ra chuyện không may. Nhưng tính tình cô ấy cứng đầu khó nói, lại còn hay gây hoạ. Bây giờ cô không biết phải làm sao, cũng không thể để cô ấy vào chỗ chết.
"Thái Quyên, đi thôi."
Đang đi xung quanh xem xem có thứ gì thú vị không thì trước mặt Lục Thanh có người đứng như tượng làm cho cô ấy sợ hết hồn. Trượt chân mà xém té ngã xuống đất, nếu không nhờ Kỳ Thái Quyên thì cô ấy đã ngã bệt xuống đất rồi. Lục Thanh cười cười với người trước mặt.
"Chị Rina.."
Rina nhìn cô ấy một lược: "Cô bé đi đâu đây."
"Hả? Em đi dạo thôi...đi dạo."
Rina nhăn mặt, nhìn xung quanh: "Đi dạo gì ngoài này."
"Ờm...hóng gió cho mát, chứ trong kia nóng quá...hơ hơ.."
"Đi dạo? Hóng mát? Cô bé đúng là người kì lạ đó." Nói xong Rina không quan tâm đến hai người liền đi mất.
"Chị đi thong thả."
Kỳ Thái Quyên hiếu kỳ không biết hai người đang nói cái gì. Có lẽ Lục Thanh sợ Rina, vừa lúc nãy hùng hổ giờ thì khép nép nói chuyện. Cô thật sự bất ngờ, không nghĩ Lục Thanh sẽ biến thành người như vậy. Cô buông lời trêu chọc.
"Tiểu Thanh, cậu sợ chị ấy hả?"
Lục Thanh bất ngờ quay sang, nói: "Gì? Mình mà sợ cô ta ư, chỉ là nhường một chút thôi. Dù gì mình và cô ta cũng sống chung một nơi mà, không nên đối đầu."
"Đúng rồi, nãy giờ hai người nói gì vậy? Mình nghe không hiểu, nói mình nghe với."
"Không hiểu hả."
"Ừ."
"Không hiểu thì kệ cậu. Mình không có nói đâu."
Kỳ Thái Quyên lắc lư người Lục Thanh nũng nịu: "Nói đi mà...hai người nói gì vậy... mình thật sự không hiểu tiếng Miến Điện."
"Đi thôi."
"Đi đâu?"
Hai người lượn hết vòng này đến vòng nọ mà cô chẳng hiểu cô ấy muốn đi đâu. Lòng vòng nãy giờ nhức hết cả đầu, Lục Thanh kinh tởm nhìn đám người da^ʍ tà kia. Ai nấy đều đáng chết, cô ấy hận nhưng bản thân chẳng có gì cũng chỉ bất lực không thể làm gì.
Hai tay Kỳ Thái Quyên siết chặt nắm đấm kêu lên "rắc rắc", ánh mắt đầy sự phẩn nộ nhìn bọn chúng ức hϊếp người vô tội. Cười đùa trên nổi đau của người khác, những người dưới chân họ đều cầu xin sự tha thứ từ bọn chúng. Ngược lại bọn chúng không những không tha mà còn chơi đùa ngày càng quá đáng, đám đàn ông kinh tởm thì đàn bà ở đó cũng không kém. Họ ép những kỹ nữ, danh ca hát cho họ nghe, rồi còn ném tiền như bố thí.
Những cô gái xấu số đó chỉ biết vừa khóc vừa hát. Kỳ Thái Quyên nhìn họ như vậy cô không kiềm chế nổi nữa, dựa vào đâu mà họ đối sự với người vô tội như thế. Chỉ vì nhiều tiền hơn, hay khinh bỉ họ nghèo cho nên đáng bị sĩ nhục, yếu thế không thể chống trả.
"Dừng lại!"
~hết chương 14~