Kỳ Thái Quyên vừa dứt câu, động tác của anh dừng lại, nở nụ cười quay sang nhìn cô. Anh ngắm nhìn khẩu súng trên tay mình, buông lời nói.
"Sao em lại nói vậy, mong tôi chết đến vậy cơ à?"
"Đâu có. Không ai mong anh chết đâu, như vậy thì không hay cho lắm."
"Sao vậy?"
"Vũ, anh chết rồi ai đóng kịch cùng em. Một mình chán lắm."
Ti bước vào, nói nhỏ vào tai gì đó rồi đi ra ngoài. Anh ném khẩu súng lên bàn, nhìn cô nói: "Đến giờ rồi, đi thôi. Thái Quyên đừng nói đến chuyện này nữa, ngày mai tôi dạy em bắn súng. Được không."
Nói xong anh nắm lấy tay cô bước đi, mặt cô nhăn nhó: "Ai cần anh dạy, tôi tự học."
"Được rồi, em tự học tôi không đυ.ng đến được chưa?"
Kỳ Thái Quyên khinh ra mặt, lên xe xong cô muốn hỏi gì đó nhưng anh lắng lặng không muốn nhìn cô, hỏi anh nhưng anh im bặt. Kỳ Thái Quyên bĩu môi, nhìn người đàn ông này cô hận không thể đánh chết anh ta.
"Vũ, anh nghĩ Ya Lay có đến không?"
Ngô Trường Vũ ngã lưng ra sau ghế, miễn cưỡng đáp: "Có."
Cô nghe xong đáp án, háo hức hỏi lại: "Vậy có đưa Tiểu Thanh theo không?"
Anh bật cười, đáp: "Cái này đến nơi mới biết đáp án."
Kỳ Thái Quyên nheo mắt, hầm hực dựa mạnh vào lưng ghế, khoanh tay tức giận. Không phải đều cùng một ruột sao? Đi đâu làm gì cũng đi chung, giờ cô hỏi thì giả vờ như không biết. Nhưng không đúng, cô suy nghĩ dù gì Ya Lay có dẫn theo Lục Thanh hay không làm sao anh được. Kỳ Thái Quyên quá nóng vội rồi.
Cô im lặng không la hét nữa, cô thấy xe Jeep đi ra khỏi núi sâu hẻo lánh, băng qua nhiều dãy núi rồi ra đường lớn. Kỳ Thái Quyên bất ngờ, sau vài ngày đến đây, đây là lần đầu tiên cô thấy cảnh tượng như vậy. Xung quanh hàng dài đều là hoa Muồng Hoàng Yến*, trên đường dài của con đường đều có hoa này. Màu vàng, sắc sảo mềm mại nhưng không lay chuyển. Cành nhẹ nhàng đung đưa, thanh lịch và giản dị. Quả thực, không thể tưởng tượng cô có thể thấy loài hoa này ở đây.
[*] Hoa Muồng Hoàng Yến: Là quốc hoa của đất nước Thái Lan. Tượng trưng cho phong thái quý tộc, hoàng gia và thể hiện bản sắc riêng của giai cấp cao sang. Đây cũng là loài hoa mang ý nghĩa biểu trưng cho tinh thần đoàn kết, yêu thương, sự đùm bọc và che chở lẫn nhau.
Kỳ Thái Quyên không dấu được sự háo hức, nhìn những lá vàng rơi vãi dưới đường. Gió thổi cuộn tròn theo làn sóng, khói bụi bay lả lơ. Đi một đoạn thì không còn thấy hoa nữa, cô có chút luyến tiếc. Bèn quay sang hỏi anh, lung lay cánh tay anh nói.
"Sao ở đây trồng được hoa hay vậy?"
Anh thở dài, trả lời: "Đó thuộc phần của Hoàng gia. Em cũng có thể nhìn thấy nó mọi nơi, dù gì loại hoa đó cũng dễ trồng."
Kỳ Thái Quyên trợn tròn hai mắt, không tin những gì mình vừa nghe, nói: "Thuộc về Hoàng gia, Vũ anh ở gần cái chết như vậy, không sợ sao?"
Ngô Trường Vũ nhìn cô: "Thuộc về Hoàng gia chứ không phải ở gần Hoàng gia, em đừng lo. Hơn nữa, nơi nào nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, không phải sao."
Kỳ Thái Quyên buông tay anh ra, hầm hực nói: "Anh chết không sao, nhưng đừng liên quan đến tôi."
Anh nhếch mép: "Yên tâm, tôi ở đây mười năm rồi. Không chết dễ vậy đâu."
Xe dừng trước hẻm nhỏ, trong con hẻm này vừa đủ hai người lọt. Xe cộ không vào được, nên tất cả mọi người xuống xe đi bộ vào bên trong. Hẻm này tối om không thấy đường chỉ đành mò mẫm đi tới, trong lúc nhìn đường cô không may trượt chân về phía sau, ngay lúc đó may có anh nắm tay cô lại. Ngô Trường Vũ dựt mạnh cô về phía mình, khiến cả người cô dựa vào ngực anh.
"Không sao chứ, cẩn thận chút."
Cô ngại ngùng đứng thẳng lưng, nói: "Biết rồi."
Cuối cùng cũng đi đến đích, cô ngửi mùi rượu nồng nặc rồi xen lẫn mùi hôi thuốc lá. Những người ở đây, người nào người nấy ăn mặc hở hang từ đầu tới chân. Uốn ẹo lẳиɠ ɭơ trước biết bao người đàn ông chỉ mong họ nhìn trúng, trước mặt biết bao người còn có người dỡ trò đồϊ ҍạϊ như vậy, lại còn chẳng che trắn. Những thứ vừa lọt vào tầm mắt khiến cô buồn nôn, kinh tởm đến phát ngán.
Đi vào bên trong sâu hơn, ánh đèn đỏ trắng nhấp nháy liên hồi làm cho cô có chút hoa mắt. Mọi người ai nấy đều nhìn vũ cơ trên đài cao, nhảy vũ điệu sεメy. Ai ai nhìn cũng chảy nước dãi, cô rùng mình. Nghĩ lại mình không nên đến nơi này, có chút hối hận, đảo mắt xung quanh một hồi cô thấy Lục Thanh ngồi ở đằng xa. Kỳ Thái Quyên vui mừng khôn xiết, liên hồi vẩy tay nhưng Lục Thanh không để ý.
Cô cùng Ngô Trường Vũ lại chỗ ngồi, sát bên bàn của Ya Lay và Lục Thanh. Sau khi nhìn thấy cô, Lục Thanh hớn hở cười tươi. Cô ấy định đứng dậy nhưng bị Ya Lay ngăn lại, cô ấy lườm hắn buông lời khó chịu.
"Làm gì vậy? Buông ra."
"Ngồi im, cô đi lung tung làm gì."
Lục Thanh đáp lại: "Ai rảnh đi lung tung, tôi qua chỗ bạn mình chẳng lẽ không được." Nói xong Lục Thanh chỉ về phía Kỳ Thái Quyên.
Ya Lay nhìn theo ngón tay cô ấy chỉ, nói: "Qua đó làm gì?"
"Làm gì kệ tôi, nhiều chuyện."
Chẳng màng hắn chịu hay không cô ấy đã ngồi ngay bên cạnh Kỳ Thái Quyên. Cười cười với cô, Lục Thanh từ từ quan sát người đàn ông ngồi bên cô. Nhìn anh ta có vẻ hơi đáng sợ, lại còn có chút nham hiểm hiện ngay trên khuôn mặt người đàn ông này.
"Thái Quyên, anh ta có bắt nạt cậu không?"
Kỳ Thái Quyên mỉm cười lắc đầu, cô nhớ ra gì đó, quay sang hỏi ngược lại Lục Thanh: "Tiểu Thanh, cậu bên đó ổn không? Cậu có gặp nguy hiểm hay ai gây khó dễ không?."
Lục Thanh nắm tay cô, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô: "Được rồi Thái Quyên, không ai làm gì được mình đâu. Chỉ lo cho cậu bị anh ta bắt nạt."
"Mình không sao."
"Đấy, lúc nào nói cậu cũng đều nói không sao. Từ trước đến nay cũng một mình chịu đựng, cậu không thấy mệt ư?"
"Tiểu Thanh đừng lo, mình thật sự không sao. Này, cậu nhìn xem mình vẫn an toàn không trầy một vết xước nào. Thấy không."
"Được rồi, mình tin cậu." Ngồi một lúc Lục Thanh lại nói tiếp: "Hay là mình ra ngoài nói chuyện đi, ở đây ngột ngạt quá."
Song, Lục Thanh nhấc mông đi trước. Vừa tới cửa bị người Ya Lay ngăn lại, cô ấy tức đỏ mặt. Hùng hổ quát: "Tránh ra!"
"Cô định đi đâu?"
"Hơ...bà đây ra ngoài hít thở không khí. Chứ ở đây ô nhiễm quá. Né ra."
Nói xong, Lục Thanh đẩy người của Ya Lay sang một bên rồi mở cửa ra ngoài. Kỳ Thái Quyên thấy vậy bật cười, cô quay sang nhìn anh.
"Em ra ngoài nhé."
Ngô Trường Vũ không đáp, cô ngồi chờ một hồi chẳng có câu trả lời. Chán trường sự việc trước mắt, không quan tâm anh nữa mà đứng dậy đi luôn. Ti rất nhanh theo cô ra ngoài, vừa nhìn thấy cô Lục Thanh vui mừng, nhưng quay sang nhìn thấy Ti nụ cười trên môi cô tắt ngay.
"Nè, tên kia. Không thấy hai người phụ nữ đang nói chuyện à, sao cứ mặt dày chen ngang vậy hả."
Cô ấy nói quá trời nhưng mặt Ti không chút đổi sắc. Ngoài trừ lời nói của Ngô Trường Vũ thì những lời nói khác đều vô dụng với hắn. Vậy cho nên, Lục Thanh có nói khàn giọng thì hắn cũng không nhúc nhích. Cô ấy không chịu được nữa.
"Háyyy...tên này, tôi nói anh bị điếc à. Tên điên kia..."
Lục Thanh muốn xông lên đánh hắn, nhưng may thay có cô đã ngăn lại. Nếu không sắp xảy ra hỗn độn, như vậy không biết phải giải quyết làm sao.
~hết chương 13~