"Dừng lại!"
Nghe tiếng người phụ nữ, đám người vô nhân tính quay đầu lại nhìn. Kỳ Thái Quyên tức giận đi đến, đỡ những người ngồi quỳ dưới đất đứng dậy. Ngăn chặn cô gái kỹ nữ hò hát, trái với lòng tốt của cô thì họ tỏ ra ghét người phụ nữ chen ngang vào. Nhất là cô gái hát kia, nghiến răng tức giận, ả nhìn những đồng tiền dưới đất tỏ vẻ tiếc nuối.
Đám người kia thấy có người cắt ngang cuộc vui của họ thì tức giận, tên già khoảng sáu mươi tuổi răng rụng gần hết nhưng vẫn hổ báo đứng dậy đi lên đối chất với cô.
"Mày là ai? Dám ở đây ngăn chặn ông đây hả?"
Cô đáp lại: "Tôi là ai không quan trọng. Quan trọng là các người đối sử với bọn họ vô nhân đạo!"
Lão cũng không chịu thua cô gái trẻ tuổi trước mặt. Khịt mũi một chút, ông ta chỉ vào mặt cô lớn tiếng.
"Nhãi ranh, mày khôn hồn thì biến!... Nếu không hậu quả mày tự gánh chịu."
Cô bật cười, nhìn lão già. Cô đoán ông ta chắc cầm đầu đám người kia, nếu không họ cũng không làm vậy với người dân vô tội. Có ông ta chống lưng thì ai dám phản kháng, cô không hiểu? Có thể là họ nghèo! Nhưng cũng không thể hạ thấp giá trị bản thân chỉ vì đồng tiền! Vậy có đáng?
Nhưng mà lại có những người làm tất cả vì tiền. Chẳng hạn như những người trước mắt cô đây, vì tiền mà bán thân, vì tiền mà hạ thấp bản thân mặc cho người khác sỉ nhục, vì tiền mà bán rẻ chính mình. Có lẽ cô sống trong nhung lụa quen rồi nên không hiểu những gì người nghèo phải trải qua.
Đám người giàu có kia vẫn mở nhạc tưng bừng nhảy nhót, khiêu vũ, ca hát uống rượu. Dùng những đồ chơi bằng xương bằng thịt để chơi đùa, chà đạp. Mặc cho cô có ở đó, nhưng cô làm được gì? Đánh sao? Cô đánh lại không? Vậy mới nói bản thân cô hâm doạ mạnh miệng thôi là chưa đủ, ít nhất bản thân cô phải có thể lực.
Đối với phụ nữ chân yếu tay mềm như cô thì làm gì được họ. Kỳ Thái Quyên bên ngoài không chịu được nữa, xông vào túm tóc con ả kia ném xuống đất. Ả mếu máo khóc lóc om xòm, bò lại dưới chân lão ta nũng nịu nói.
"Anh phải đòi lại công bằng cho em, cô ta đánh em."
Kỳ Thái Quyên nhổ nước bọt vào người ả ta, khinh bỉ nói: "B...tao chưa gϊếŧ mày là may rồi, mày có quyền gì đòi rạch mặt người khác khi người khác đẹp hơn mình. Sao hả? Xấu quá nên ganh tị người khác đẹp hơn à?"
Ả ta ôm chân lão già kia, khóc lóc nói mình không có. Năn nỉ ỉ ôi mong lão giúp đỡ, lão cũng không thể để người phụ nữ của mình bị ức hϊếp. Nên kéo ả ta đứng dậy, bóp chặt cằm ả nói.
"Tao sẽ bảo vệ mày, mày cứ yên tâm. Nếu mày gϊếŧ nó thì mày sẽ tự do." Nói xong lão đưa con dao dấu trong túi quần đưa cho ả, bảo ả gϊếŧ Kỳ Thái Quyên.
Cô ta bị lão già ép, nhưng được tự do nên ả cũng muốn thử. Chĩa dao về phía cô, nở nụ cười đắc thắng. Bản thân trong tay có vũ khí còn cô thì không, nên lợi thế đang nằm về phía ả ta. Kỳ Thái Quyên không sợ, ả ta nghĩ gϊếŧ cô thì ả có thể tự do à? Có kẻ ngu mới nghĩ như vậy. Nếu Kỳ Thái Quyên chết thì ả ta cũng vào tù, người chủ mưu lại bình thản.
Ả ta chạy đến đâm Kỳ Thái Quyên, cô đâu phải dạng yếu đuối. Cũng nắm tay ả lại để ngăn con dao sắc bén kia làm hại đến mình, hai người cứ lắc lư con dao trên tay một hồi cuối cùng cũng rơi xuống. Kỳ Thái Quyên đẩy ả ta ra xa, không do dự tát ả một cú trời giáng khiến đầu óc choáng váng một chút.
Kỳ Thái Quyên đi đến túm tóc ả dựt mạnh ra sau, dùng sức đá liên tục vào bụng ả. Ả ta đau đớn ôm bụng, cô nhìn quanh một hồi. Thấy chậu nước cá lớn cách đó vài chục bước chân, không dừng lại ở đó. Kỳ Thái Quyên kéo ả tới chậu nước, liên hồi nhấn mạnh đầu ả xuống. Đập mạnh như thế làm cho ả ta mất đi sự phản kháng.
"Gϊếŧ tao? Dám gϊếŧ tao à...dám gϊếŧ tao à...tao cho mày đi chết luôn. Con khốn!". Vừa nói vừa ấn đầu ả xuống nước.
Sau một hồi chán chê rồi Kỳ Thái Quyên ném ả nằm lăn lóc xuống đất. Phủi tay như chưa có chuyện gì, lão già đứng đó mà ngơ ngác. Người của lão đánh thành ra như vậy, lão có chút xấu hổ. Tức giận tiến lên đối chất với cô, Lục Thanh thấy thế tiến đến trước mặt lão ta.
"Lão già, ông định làm gì?"
Lão ta chẳng muốn đôi co với cô ấy, dứt khoát đẩy cô ấy sang một bên đi đến trước mặt Kỳ Thái Quyên. Cô cũng không yếu thế, khoanh tay trước ngực xem lão ta định làm gì. Lão cười cười.
"Mày cũng không phải dạng vừa, đánh người của tao thành ra thế này. Mày tính làm sao?"
Kỳ Thái Quyên đưa tay vuốt tóc, nói: "Tôi không biết, nhưng đâu phải là tôi muốn đánh mà là người của ông có ý nghĩ gϊếŧ tôi còn gì. Tôi chỉ là bảo vệ mình thôi."
Lão ta quát lên: "Bảo vệ cái con khỉ. Tao nói cho mày biết nhá, từ trước đến nay chưa ai dám đối đầu với tao. Vậy mày dám đánh người của tao ngay trước mặt tao, coi hôm nay tao xử lý mày ra sao. Người đâu!"
Kỳ Thái Quyên lúng túng, đám người của lão tiếng lên giữ chặt người cô lại. Lão già kia cười tiến lại gần cô hơn, cười một cách đểu cáng. Bàn tay bẩn thỉu của lão sờ lên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Kỳ Thái Quyên vùng vẫy muốn thoát ra nhưng không được, người của lão giữ quá chặt.
Lục Thanh thấy người của lão lỗ mãng với cô nên đi đến kéo tay bọn họ ra, cuối cùng vẫn không được. Lão ta thấy Lục Thanh cứ gây phiền phức cho lão nên bây giờ lão tức giận. Đi tới trước mặt cô ấy, quét một lượt rồi nói.
"Cũng đẹp đấy chứ, nhưng mà tao không thích gϊếŧ người đẹp. Nếu cô chịu làm vợ lẽ thứ tám của tao thì tao sẽ tha mạng cho mày. Ngược lại sẽ yêu thương mày hết mực."
Lục Thanh khinh thường nhìn lão ta, nhổ nước bọt vào mặt lão hét lớn: "Ông không xứng! Vô sỉ."
Lão ta nói nhỏ nhẹ mà cô ấy không nghe, lại còn nhổ nước bọt vào mặt lão khiến lão tức giận tát cô ấy một cái. Lục Thanh thấy Ya Lay từ trong đi ra ngoài liền nhân cơ hội sau cú đánh của lão liền ngã mạnh xuống đất, khóc lóc.
Ya Lay và Ngô Trường Vũ nghe tiếng bên ngoài xì xào lớn tiếng nên đi ra xem thử, thì thấy cảnh lão ta đánh Lục Thanh ngã lăn ra đất. Hắn lên tiếng.
"Có chuyện gì xảy ra ngoài này mà ồn ào vậy hả?"
Lão già nghe tiếng đằng sau bèn quay đầu nhìn, thấy là Ya Lay liền khúm núm tiếng lại chỗ Ya Lay đứng. Lục Thanh ngã xuống đất quay qua nhìn Ya Lay với cặp mắt tràn ngập nước mắt, ánh mắt ấm ức nhìn hắn. Lông mày hắn nhíu lại sau khi hình ảnh kia đập vào mắt, hắn nhẹ nhàng mở lời.
"Ông đánh người của tôi."
Lão già bất ngờ, lão không biết đã đánh ai nên hỏi: "Người cậu nói là ai vậy?"
Ya Lay nhìn cô ấy đưa tay chỉ vào Lục Thanh, lão cũng nhìn theo hướng hắn chỉ. Thấy Lục Thanh nằm dưới đất khóc lóc lão liền tá hỏa, vội vàng giải thích chỉ là hiểu lầm. Tưởng đâu Kỳ Thái Quyên cũng là người của hắn nên bảo bọn đàn em thả ra.
Nhanh chóng chạy lại hỏi cô có sao không, rồi xin lỗi ríu rít. Còn không quên đỡ Lục Thanh đứng dậy, cười như chưa có chuyện gì.
~hết chương 15~