Hắn tưởng tứ hoàng đệ vẫn luôn nghĩ rằng ngoài hoàng cung đáng sợ hơn nhiều so với ở bên trong hoàng cung.
Tuy nhiên Tần Tuần vẫn hành động rất là thận trọng, hắn cố ý dò hỏi tìm hiểu lộ tuyến và tình hình xung quanh phạm vi hoạt động trước. Sau khi chuồn khỏi cung, hắn liền mang theo Tần Hành đi thẳng đến một tiệm sách vắng vẻ trong một ngõ ở gần chợ.
Tiệm sách này vắng tanh, không có một bóng người, trưởng quầy ở cửa hàng thì đứng ngủ gà ngủ gật ở một bên, sau khi nhìn thấy bọn họ, liền niềm nở vui mừng tiếp đón: “Tần tam công tử, lâu rồi không gặp! Tiệm sách có sách mới rồi đấy, công tử có muốn xem qua một chút hay không?” Tầm mắt của hắn khẽ di dời chuyển sang nhìn thiếu niên áo lam đi phía sau Tần tam công tử. “Vị này chính là?!”
Tần Hành liếc mắt nhìn tam hoàng huynh đằng trước một cái, thuận tiện đáp luôn: “Ta là Tần tứ.”
“Ồ, hóa ra là Tần tứ tiểu thư.” Trưởng quầy cửa hàng buột miệng thốt ra một câu. Nhìn vị lam y này tuổi tác không lớn lắm, thanh âm lại trong trẻo làm người khác không phân biệt được là nam hay là nữ, dung mạo thì xinh đẹp động lòng người, làn da thì trắng như bạch ngọc, đích thị (rõ ràng) là một tiểu cô nương nữ giả nam trang! Vì trong lòng nghĩ như vậy, nên trưởng quầy không lưu ý mà buột miệng nói ra. Lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền cảm thấy hối hận, vì lỡ lời. Người ta đã nữ giả nam trang chính là không muốn người khác nhìn ra thân phận của mình, hắn thì ngược lại, trực tiếp thọc thủng như vậy, là tổn thương tiểu cô nương nhà người ta mất rồi!?
Đồng tử Tần Hành co rụt lại, thần sắc tái nhợt, thân thể không kiềm chế được mà hơi hơi phát run. Nàng ngơ ngác nhìn về phía Tần Tuần, cố gắng suy nghĩ biện pháp để tự cứu bản thân.
Cơn ác mộng đó sắp tới rồi sao?!
“Tần tứ tiểu thư?” Tần Tuần ngẩn ra, sau đó thì bật cười thành tiếng, hắn khoác tay đặt lên vai của tứ hoàng đệ bên cạnh, cười cười với trưởng quầy: “Ngươi nhìn nhầm rồi, đây chính là xá đệ của ta, là một nam nhân thật thụ, không phải nữ cải trang nam, người nên gọi đệ ấy là Tần tứ công tử.”
Tuy nhiên, Tần Tuần vẫn híp đôi mắt lại đáng giá Tần Hành, từ đôi mi thanh tú, cho đến cằm, rồi lại đến vành tai mềm mượt. Chà, cũng không trách được bị người khác nhận nhầm, tứ hoàng đệ này có vẻ ngoài thật nữ tính.
Thân thể của tứ hoàng đệ có hơi hơi phát run, giống như là bị trưởng quầy chọc tức vậy, Tần Tuần cảm thấy hơi buồn cười, hắn kề sát vào một bên tai của Tần Hành, giọng nói không lớn không nhỏ: “Tần tứ tiểu thư?” Vừa giống như chế nhạo, vừa giống như trêu đùa.
Hơi thở nóng ẩm quanh quẩn ở bên tai làm cho Tần Hành cảm thấy hơi ngứa ngáy trong lòng, hai gò má của nàng không nhịn được mà đỏ bừng lên, nàng cố ý gay gắt hô một tiếng: “Ca ——”