Hoàng Thượng Tha Tội

Chương 37: Rời khỏi hoàng cung (1)

Tần Hành đỏ mặt, nàng đương nhiên là chưa từng rời khỏi hoàng cung rồi. Từ trước đến nay nàng hành động luôn vô cùng cẩn thận, ngoài việc tiếp cận Tần Tuần ra, nàng chưa từng chủ động tiếp xúc với người nào khác. Nàng còn sợ gặp những chuyện phiền toái nữa, nàng sao có thể tự mình rời khỏi cung được?

Nhìn vẻ mặt của lão tứ, Tần Tuần cũng lộ ra vẻ mặt “Quả nhiên là như thế”, hắn cũng có vẻ hơi đồng tình với lão tứ, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu của nàng: “Được rồi, hôm nay ca ca của đệ sẽ làm người tốt một lần, ta sẽ mang đệ ra ngoài một chuyến vậy.”

“Thật ư?”

“Ta còn phải lừa đệ hay sao?” Tần Tuần khá hài lòng khi nhìn thấy vẻ mặt đầy kinh ngạc của lão tứ, hắn ho nhẹ một tiếng: “Nhưng mà, đệ phải lặng lẽ đấy, không được để người khác biết. Nhớ kín kín miệng một chút, được không?”

“Được!” Tần Hành không chút do dự mà đồng ý. —— Buồn cười, nàng dám chắc cả cái hoàng cung này không có ai kín miệng bằng nàng, nhưng nàng vẫn do do dự dự một chút hỏi: “Tại sao lại phải lặng lẽ xuất cung? Huynh không đi bẩm báo với phụ hoàng hay sao?”

Tuy bọn họ là hoàng tử, nhưng vẫn bị hạn chế nhiều hơn so với công chúa. Nhưng có một chuyện giống nhau là không thể tự do ra vào hoàng cung a.

Tần Tuần cười nhạo một tiếng: “Được thôi, đệ đi nói chuyện này cho phụ hoàng biết đi, nói chúng ta muốn xuất cung mua sách, tốt nhất là nói luôn tên sách mà chúng ta muốn mua cho phụ hoàng biết luôn cũng được.”

“…… Nga.” Tần Hành thành thành thật thật câm miệng.

Tần Tuần lại vỗ vỗ đầu đệ đệ một lần nữa, rồi nghiêm túc nói: “Đệ đã không được thông minh rồi, thì nói ít một chút thôi.”

Tần Hành nghẹn đến đỏ bừng cả mặt, nàng không có ngu ngốc, được chứ?

Sau khi bọn họ thay đổi thường phục xong, thì gặp nhau ở địa điểm đã định trước, sau đó đi ra ngoài từ cửa phía Bắc của hoàng cung. Trái tim của Tần Hành cũng thấp thỏm cao độ cho đến khi thật sự rời khỏi hoàng cung, mới từ từ bình tĩnh trở lại. Nàng nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của tam hoàng huynh: “Hoàng, ca, huynh không sợ sao?”

Tần Tuần nghe Tần hành gọi hắn ‘Ca’ như vậy cũng không có bài xích gì, đôi mắt của hắn rũ xuống, nhìn lướt qua ngón tay đang kéo kéo ống tay áo của hắn: “Sợ cái gì? Có cái gì mà phải sợ chứ?!”

“Chúng ta không mang theo thị vệ bên người.” Đây là lần đầu tiên Tần Hành rời khỏi cung, nói không sợ thì là nói dối. Hai người bọn họ cứ xuất cung như vậy, bên người lại không có một ai, sẽ không gặp nguy hiểm gì đấy chứ?!

“Đệ muốn mang theo bao nhiêu người? Để cho bọn họ biết chúng ta chuồn êm ra khỏi cung như thế nào sao?!”

“…… Không phải.” Tần Hành lắc đầu.

Tần Tuần vỗ nhẹ đầu vai của đệ đệ, vẻ mặt ôn hoà, cười thoải mái nói: “Bên ngoài hoàng cung không đáng sợ như vậy đâu.”