Hoàng Thượng Tha Tội

Chương 21: Diễn kịch (3)

Tần Tuần nghe thế thì cũng rất kinh ngạc, hắn nhướng mày nói: “Đây cũng không phải là chuyện gì to tát cho lắm? Không cần thiết để cho đệ phải đi theo sau ta xin lỗi lâu như vậy? Về sau phụ hoàng mẫu hậu sẽ phá lệ chiếu cố chúng ta, chúng ta có thể thấy được trong cái họa này nhìn được cái phúc……” Dừng lại một chút hắn đột nhiên đổi chủ đề nói: “Hơn nữa, xảy việc này cũng không phải là lỗi của đệ, cho nên ta cũng không có trách đệ. Tuổi nhỏ mà phải trải qua nhiều chuyện như vậy, không chỉ có mỗi một mình đệ cảm thấy khổ sở……”

Thời điểm ở Phượng Nghi Cung, từ đầu tới cuối đều không có chỗ cho bọn họ xen vào. Nếu như mà nói lão tứ khắc mẫu, kỳ thật cũng không phải gián tiếp nói hắn cũng như vậy hay sao? Nghĩ tới đây, lần đầu tiên Tần Tuần đối với vị tứ hoàng đệ sinh ra một cảm giác đồng tình một cách vi diệu. Trong cái hoàng cung to lớn rộng rãi này, chỉ có hai người bọn họ là có cảnh ngộ tương tự lẫn nhau.

“Từ nhỏ mất mẹ...” Trong lòng Tần Hành như bị mèo cào, cảm giác đau đớn nhợt nhạt dâng lên. Nàng từ nhỏ đã mất mẹ... Nếu mẹ nàng mà còn sống, thì chắc chắn nàng sẽ không rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay, trên đầu không phải treo một thanh lợi kiếm sắc nhọn không biết khi nào thì nó sẽ rơi xuống, nàng không dám tỏ ra vui vẻ và cũng không dám tỏ ra buồn bã, nàng chỉ biết cố gắng che giấu đi mọi cảm xúc của mình. Đã thế nàng phải luôn thật cẩn thận không chút dấu vết lấy lòng người tương lại rất có khả năng sẽ trở thành hoàng đế là tam hoàng huynh, bản thân nàng thì không dám đắc tội hắn dù chỉ là nửa phần.

Tần Tuần trơ mắt nhìn lão tứ bởi vì những lời nói của hắn, mà hốc mắt đỏ hoe. Trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc, vì sao lão tứ lại dễ dàng xúc động như vậy?

Bất quá xưa nay hắn luôn là người có cảnh giác rất cao, cho dù với bất kỳ một ai hắn cũng đều mang theo sự phòng bị rất mạnh. Hắn cố gắng áp xuống cảm giác đồng tình đang dần dần trào dâng ở trong lòng ngực, tự nói với chính mình rằng có lẽ lão tứ gần đây mất đi chỗ dựa cho nên khả năng là đệ ấy đang cảm thấy bất lực nghĩ mình không còn nơi để nương tựa nữa mà thôi. Nhưng suy cho cùng, chuyện lão tứ rớt nước mắt, không có liên quan gì đến hắn. Điều hắn có thể làm lúc này nhiều nhất cũng chỉ an ủi, trấn an đối phương một hai câu mà thôi.