Hắn chán ghét cái cảm giác khi người khác nhìn chằm chằm hắn, và hắn cũng vô cùng chán ghét khi có ai khen ngợi vẻ bề ngoài của hắn.
Vẻ mặt của Tần Hành vô cùng nghiêm túc, nàng liên tục gật đầu, bộ dáng của nàng lúc này vô cùng ngoan ngoãn nghe lời.
“Nếu đệ thật sự muốn ngắm nhìn mỹ nhân như vậy….” Nhìn bộ dáng ngốc manh của tứ hoàng đệ, bỗng nhiên trong lòng Tần Tuần sinh ra một cảm giác muốn trêu chọc nàng một chút, hắn bước gần đến bên cạnh nàng rồi từ từ cúi đầu xuống, tiếp đến hắn tiến gần sát một bên tai của lão tứ, nói: “Trở về lấy cái gương ra mà tự soi bản thân của mình đi.”
Nhìn thấy rặng mây đỏ từ hai bên gò má hồng hào lan đến mang tai của tứ hoàng đệ, không biết nàng đây là xấu hổ hay là quẫn bách vì tức giận nữa, Tần Tuần ha ha cười lớn, những bất mãn trong lòng hắn cũng dần dần tiêu tan. Hắn không để ý đến Tần Hành nữa, chỉ nhẹ nhàng liếc mắt nhìn nàng một cái rồi cũng quay người dứt khoát rời đi.
Tiếng bước chân phía sau vô cùng rõ ràng, Tần Tuần không nhìn cũng biết người đi đằng hắn chính là lão tứ nhưng hắn lại không nghĩ ra nguyên nhân tại sao lão tứ lại đi theo hắn. Rất nhanh là đến Cảnh Xương Cung, đột nhiên lúc này hắn dừng lại, xoay người, hỏi nàng: “Đệ còn có chuyện gì nữa hay sao?”
Tần Hành vẫn cúi thấp đầu nhưng nàng lại bước đi rất là nhanh, dường như nàng cũng không phản ứng kịp động tác vừa rồi của Tần Tuần, cho nên chóp mũi của nàng suýt chút nữa thì đυ.ng phải l*иg ngực của hắn.
Tần Tuần lui về phía sau một bước, có chút không kiên nhẫn, cùng bất đắc dĩ nói: “Đệ đi theo ta làm gì?”
Tứ hoàng đệ trước mắt này thấp hơn hắn một cái đầu à không phải nói là chưa được nổi một cái đầu mới đúng, nhưng nàng có làn da trắng nõn tinh tế như sứ thanh hoa, sắc đỏ trên mặt vẫn chưa phai nhạt hết, nhìn nàng lúc này vô cùng là diễm lệ, trong lòng tam hoàng tử Tần Tuần có chút dao động, nhìn kỹ thì mới thấy tứ hoàng đệ này có một vài nét giống như nữ nhi yêu kiều vô cùng động lòng người.
Tần Hành định thần lại, nàng dường như đã cố gắng lấy hết dũng khí của mình, cung cung kính kính hành lễ, mặc dù thanh âm rất nhỏ nhưng lại thập phần kiên định: “Đệ muốn đến xin lỗi tam hoàng huynh.”
“Xin lỗi cái gì?” Tần Tuần khó hiểu nói, hắn không hiểu nàng đang muốn xin lỗi cái gì nữa?
Khí thế của Tần Hành đột nhiên giảm xuống, nàng lắp bắp nói: " Đáng lý ra Tam hoàng huynh sẽ có một dưỡng mẫu, nhưng bởi vì ta, cho nên mới xảy ra duyên cớ này..."