Hoàng Thượng Tha Tội

Chương 19: Diễn kịch (1)

Giọng nói của hắn vô cùng lạnh lẽo, Tần Hành nghe thấy thế thì trong lòng nàng không khỏi rùng mình một cái, sự lạnh lẽo ấy dường như lan ra khắp tứ chi của nàng, theo bản năng nàng vô thức lùi lại một bước, mà vấn đề mà hoàng huynh vừa hỏi, nàng cũng không biết mình nên trả lời thế nào cho hợp lý. May mắn thay là nàng có một bộ dáng rất là thành thật, phản ứng của nàng cũng không chậm cho lắm. Vì thế, nàng dị thường thành khẩn nói: “Bởi vì, bởi vì tam hoàng huynh rất là đẹp trai.”

“……”

Tần Hành cẩn thận nhìn biểu cảm của Tần Tuần, nàng nhìn thấy ánh mắt của hắn vô cùng thâm thúy, sắc mặt không có chút biểu cảm nào. Nhìn biểu cảm như vậy của hắn, nàng không chắc chắn là mình nói như vậy rốt cuộc là đúng hay là sai, nàng vô cùng lo lắng bất an, bây giờ nàng chỉ có thể căng da đầu nói: “Đã lâu không gặp tam hoàng huynh, không nghĩ tới hiện giờ trông hoàng huynh càng ngày càng… à nói như thế nào nhỉ, nga đúng rồi là phong thái nhân trung long phượng, trong lòng tiểu đệ vô cùng ngưỡng mộ phong thái đó của hoàng huynh, cho nên đệ mới không kìm lòng được mà nhìn hoàng huynh nhiều hơn một chút ……”

Nàng nghĩ thầm, những lời này của nàng tuyệt đối không phải là nịnh nọt giả dối. Phụ hoàng của bọn họ là một mỹ nam rất là tuấn mỹ, chính nhờ vẻ bề ngoài như vậy cho nên ông mới lọt được vào mắt xanh của Khấu thái hậu, được Khấu thái hậu xin được nuôi dưỡng dưới gối của mình, sau đó được sắc lập phong làm thái tử. Mà mấy đứa con trai của phụ hoàng, mỗi người bọn họ ai ai cũng có tướng mạo rất không tồi. Tam hoàng tử Tần Tuần, một thiếu niên vô cùng tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, phong tư trác tuyệt.

Tần Hành nghĩ, ánh mắt vừa rồi của nàng đúng chuẩn là một ánh mắt vô cùng chân thành đến mức không thể nào chân thành hơn.

Nhưng mà Tần Tuần lại là cười nhạo một tiếng, hắn nhướng mày nói: “Sau đó thì sao?” Khó trách lão tứ lại trầm mặc ít nói như vậy, nguyên lai là trình độ nói chuyện của hắn lại tệ hại đến như vậy, đã thế còn giấu dốt suốt bao nhiêu năm nay.

"Sau đó cái gì?" Tần Hành sửng sốt vẻ mặt cô cùng ngốc lăng mơ mơ màng màng.

Tần Tuần chậm rãi lắc lắc đầu, đúng thật là một con ngỗng ngốc nghếch. Đáng tiếc cho đôi mắt đẹp kia lại không hề thấy có chút thần thái nào, nhưng mới vừa rồi khi nàng khen hắn thì trong cặp mắt kia hình như đã lóe lên một tia sáng, có lẽ đó chỉ là ảo giác của hắn mà thôi. Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu tứ hoàng đệ của mình, rồi kiên nhẫn nói: “Về sau, đệ không cần nhìn trộm ta như thế nữa —— ta không thích.”