Hoàng Thượng Tha Tội

Chương 18: Gợn sóng (3)

Nghĩ đến đây sắc mặt của hoàng đế cũng hơi hòa hoãn hơn một chút: “Đã như vậy, chuyện này sẽ bàn bạc lại sau.” Nói xong ông quay đầu nhìn về phía Đào hoàng hậu người luôn ngồi đoan trang bên cạnh ông: “Hoàng Hậu về sau phải vất vả nhiều rồi.”

“Đúng vậy.” Đào hoàng hậu mỉm cười đáp lại. Việc này đối với bà ta mà nói, bất quá chỉ là một hai câu chiếu cố mà thôi, không hề tốn chút tâm tư gì, nhưng nếu thật sự muốn tìm dưỡng mẫu cho hai vị hoàng tử thì chuyện sẽ không chỉ đơn giản có mỗi như vậy thôi đâu.

La Quý phi có chút hoảng hốt, nàng ta vội vàng nói: “Hoàng Thượng, bên người Hoàng Hậu nương nương còn phải chiếu cố Thái Tử điện hạ và còn phải xử lý rất nhiều chuyện khác trong hậu cung. Không bằng……”

Hôm nay hoàng đế đã làm một việc rất tốn công vô ích, tâm tình có chút không được tốt cho lắm. Cho nên ông cũng không có sức lực mà đi an ủi Lạc Quý Phi nữa, ông xua tay phân phó với ba người con trai của mình: “Không có chuyện gì liên quan đến các con nữa, các con lui xuống trước đi! "

“Vâng.” Huynh đệ ba người đồng thanh thi lễ, “Nhi thần xin cáo lui.” Rồi một trước một sau rời khỏi Phượng Nghi Cung.

Tần Hành yên lặng đi phía sau hai vị hoàng huynh, khi ra khỏi điện nàng giương mắt nhìn lên bầu trời xanh thẳm mây trắng nhẹ nhàng, rồi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Sau khi đã rời khỏi Phượng Nghi Cung, Thái Tử Tần Chương hướng về phía hai người đệ đệ cười nói: “Việc ngày hôm nay, hai vị hiền đệ sẽ không trách tội cô chứ?”

Tần Hành sửng sốt, biết hắn nói chính là lúc mà hắn đã xen ngang vào làm cho nàng vào Tần Tuần mất đi cơ hội có một dưỡng mẫu chăm sóc. Nàng không rõ suy nghĩ của Tần Tuần như thế nào, nhưng nàng vẫn rất cung cung kính kính hướng Thái Tử thi lễ một cái, rồi thành khẩn nói: “Việc hôm nay, đệ vẫn còn muốn đa tạ hoàng huynh vì đã bênh vực lẽ phải, huynh đã giải vây giúp đệ, bằng không đệ cũng sẽ rất khó giải thích rõ ràng với phụ hoàng.”

Thái Tử còn chưa kịp tiếp lời, thì Tần Tuần khẽ cười một tiếng: “Đúng vậy, làm sao bọn đệ lại đi trách hoàng huynh được chứ? Phải nói là hai người chúng ta rất là cảm kích hoàng huynh vì đã giải vây giúp bọn đệ mới đúng chứ, có phải không, tứ hoàng đệ?” Hắn vừa nói xong cánh tay dài của hắn duỗi ra, đặt lên trên vai của Tần Hành, một bộ dáng huynh đệ thân thiết

Thái Tử cười cười, vẻ mặt lộ ra sự thoải mái: “Như vậy, thì cô cũng an tâm rồi. Bất quá, nói lời cảm tạ như thế thì cũng không cần đâu. Chúng ta là huynh đệ với nhau, vốn là nên nâng đỡ lẫn nhau, cần gì phải nói cảm ơn khách sáo như vậy chứ? Cô còn chút công chuyện phải trở về Đông Cung xử lý gấp, cho nên hai vị hoàng đệ thứ lỗi vì không tiếp được.”

“Hoàng huynh đi thong thả.” Tần Tuần mỉm cười ngâm ngâm mà nhìn theo bóng dáng Thái Tử rời đi, hắn cúi đầu nhìn về phía Tần Hành, lúc này ý cười trên mặt hắn đã biến mất không còn chút dấu vết nào.

Từ nhỏ Tần Hành bởi vì nguyên nhân thân thế của mình cho nên nàng rất ít tiếp xúc thân thể với người khác. Khi cánh tay của Tần Tuần đáp lên trên vai của nàng, nhìn thì có vẻ rất nhẹ nhàng, nhưng lại chắc chắn giống như muốn giam cầm nàng lại không để cho nàng thoát đi. Thân thể của nàng cứng đờ, đầu óc nàng căng chặt lại, cho đến khi nàng lấy lại tinh thần thì chỉ thấy mỗi hình bóng Thái tử đi càng lúc càng xa. Nàng cố gắng nỗ lực thoát khỏi sự kiềm chế, trói buộc của Tần Tuần.

Thật là, hắn chỉ lớn hơn nàng hai tuổi mà thôi, nhưng sao sức lực của hắn lại mạnh hơn nàng nhiều đến như vậy?

Nhận thấy được giãy giụa vùng vẫy của nàng, Tần Tuần thu hồi cánh tay của mình lại. Hắn nhẹ nhàng lắc lắc tay, hỏi Tần Hành: “Sao vừa nãy đệ cứ luôn liếc mắt nhìn ta vậy hả?”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~