Vẫn luôn an an tĩnh tĩnh ngồi ở một bên Phương Đức phi nhẹ nhàng ho khan một tiếng, ôn nhu nói:
“Hoàng Thượng, ngài có thể nghe thần thϊếp nói câu này được hay không?”
Tuy rằng dung mạo của nàng không hoa thường nguyệt thẹn, nhưng nàng lại có giọng nói ngọt ngào, mền nhẹ ôn nhu làm cho ai nghe cũng sinh ra cảm giác vô cùng hảo cảm đối với nàng.
Hoàng đế gật đầu một cái.
“Hoàng Thượng thương xót thần thϊếp tuổi trẻ cô đơn, muốn cho hoàng tử bên cạnh bầu bạn với thần thϊếp, thần thϊếp cảm thấy vô cùng cảm kích. Chỉ là……” Phương Đức phi cười cười, nhưng trong nụ cười ấy cũng có chút bi thương, “Chỉ là như lời mà Thái Tử điện hạ đã nói, thân thể hiện giờ của thần thϊếp đã suy yếu rồi, cũng không biết thần thϊếp có thể chống đỡ được bao lâu nữa. Hiện giờ mặc dù thần thϊếp có tâm nhưng lại không có đủ sức. Mà Hoàng hậu nương nương huệ chất đoan trang, là chi mẫu của các chư vị hoàng tử, vẫn nên làm phiền Hoàng Hậu nương nương vất vả nhiều hơn một chút vậy.”
Phương Đức phi không có con cái, xuất thân lại không cao, cũng không có thân thích, nàng xưa nay ở trong cung luôn bo bo giữ mình, không gây chuyện với ai hết. Nếu là hoàng đế muốn nàng ta nuôi dưỡng một nàng công chúa thì cũng thôi đi, chủ yếu cũng chỉ là để cho nàng ta có thể giải sầu tịch mịch trong chốn thâm cung này. Nhưng nếu nuôi dưỡng hoàng tử thì nàng không hề có tâm tư này dù có cho thì trong lòng nàng cũng không hề nguyện ý thậm chí là kháng cự. Ai mà chả biết một điều rằng nếu mà có hoàng tử bên gối thì sẽ có người nghĩ ra nghĩ vào là có lẽ nàng ta có ý niệm muốn đoạt đích tranh ngôi. Cho dù có thắng đi nữa thì nàng ta cũng không chiếm được chỗ tốt nào; nhưng mà ngược lại nếu mà thua thì ít nhiều nàng ta cũng sẽ bị liên lụy.
Thà không lội vào dòng nước đυ.c này thì có lẽ chính mình sẽ được sạch sẽ hơn. — Nàng ta đang suy nghĩ nên từ chối uyển chuyển như thế nào cho thật lịch sự, thì lại không nghĩ tới là có người tình nguyện đưa cho nàng ta một cái gối để nàng ta kê cao ngủ ngon hơn. Thế là nàng dứt khoát thuận theo ý tứ này mà đi xuống.
Diệp Thục phi nguyên bản đang nóng lòng muốn thử, nàng ta nghĩ bản thân mình tiến cung cũng được mấy năm rồi nhưng mãi mà không thấy có thai, không bằng đi nuôi dưỡng một hoàng tử bên mình. Chính là câu “Khắc mẫu” kia của La Quý phi xác thật đã làm cho nàng ta dao động. Tuy là Thái Tử đã lấy lễ pháp giữa đích lẫn thứ che lấp đi, nhưng trong lòng nàng ta vẫn bất an như cũ.
Vì thế, nàng ta cũng mở miệng nói: “Đức phi tỷ tỷ nói đúng đấy ạ, nếu đều là nhi tử của Hoàng Hậu nương nương, vậy thì phải để Hoàng Hậu nương nương nuôi dưỡng mới đúng!”
Về sau nếu mà nàng ta điều trị tốt thân thể của mình thì chưa chắc nàng ta sẽ không có cốt nhục của chính mình, vậy thì hà tất gì nàng ta phải đi nuôi hài tử ‘khắc mẫu’ của người khác làm gì?
Sắc mặt của hoàng đế hơi âm trầm, ánh mắt thì phức tạp. Ông quét mắt nhìn tất cả mọi người trong điện một chút, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn bực khó chịu. Một phen hảo ý lòng tốt của ông như vậy nhưng mọi người ai ai cũng đều phản đối!
Nhưng thôi nếu như mà Hoàng hậu thiệt tình chăm sóc cho hai đứa nhỏ và để bọn chúng trôi qua những ngày tháng an nhàn ở trong cung trước khi thành niên thì cũng là một chuyện tốt. Hơn nữa nếu mà Hoàng hậu có ơn dưỡng dục với hai đứa nhỏ đó thì tương lại bọn họ ắt sẽ toàn tâm toàn lực phụ tá cho Thái tử.
Như vậy thì cũng là một chuyện tốt, đỡ phải lo lắng rằng sau này huynh đệ bọn họ bất hoà với nhau.