Hoàng Thượng Tha Tội

Chương 16: Gợn sóng (1)

“Lời này của Thái Tử nói như vậy……” La Quý phi nhẹ nhàng lay động quạt lụa, che khuất gò má đang dần đỏ lên của chính mình.

Hoàng đế “Ngô” một tiếng, trong lòng không khỏi nghĩ nói như vậy thì cũng đúng, bổn triều chỉ cho phép xưng mẹ đẻ là “mẫu phi”, còn nghiêm khắc nói với bọn họ rằng chỉ có chính cung Hoàng hậu – thân là người đứng đầu hậu cung thì bọn họ mới được phép gọi là “mẫu thân”.

Thái tử nhìn thần sắc của phụ hoàng là biết ông đã có dao động trong lòng rồi, hắn hơi hơi mỉm cười nói: “Phụ hoàng muốn tìm dưỡng mẫu cho hai đệ đệ, tấm lòng của phụ hoàng làm cho con rất là cảm động. Chỉ là nhi thần cho rằng phụ hoàng làm như vậy không được thỏa đáng cho lắm.”

Tần Hành nghe vậy thì hơi giật mình, không được thỏa đáng cho lắm? Về phần của nàng thì nàng cũng có nghĩ là nàng không muốn tìm thêm dưỡng mẫu nữa. Trước đã có Lệ phi làm ví dụ, cho nên nàng cũng không quá mong chờ những phi tần đó trở thành dưỡng mẫu của nàng, bởi vậy nàng cũng không ôm quá nhiều hi vọng về chuyện này. —— Dì ruột của nàng mà đã như thế huống chi là người khác? Hơn nữa bí mật thân thể nàng đã là một tai họa ngầm rồi, nàng không muốn nhiều chuyện rắc rối xảy ra nữa.

“Nga?” Hoàng đế nhướng mày.

“Mẫu hậu vẫn còn ở đây, nếu như mà đi tìm dưỡng mẫu khác cho hai người đệ đệ như vậy, thì để mặt mũi mẫu hậu đặt ở chỗ nào chứ? Huống hồ ——” Thái Tử dừng một chút rồi lại nói, hắn liếc mắt nhìn hai người đệ đệ một cái, thấp giọng cười, “Hai vị hoàng đệ này đều đã mười tuổi rồi, cũng sắp sửa thành niên, trên có phụ hoàng mẫu hậu dưới có cung nữ nội giám. Mà thân thể của Thục phi nương nương cùng Đức phi nương nương đều rất yếu đuối, đáng lý ra không nên làm phiền đến hai vị mẫu phi mới phải.”

La Quý phi chen vào: “Thái tử nói rất là có lý.” Vừa mới nói xong nàng ta nhận ngay ánh mắt hình viên đạn của hoàng đế, nàng ta ngượng ngùng, làm ra vẻ không nhìn thấy gì hết, cúi đầu tiếp tục uống trà.

Đào hoàng hậu cũng nói: “Đúng vậy, Hoàng Thượng. Thần thϊếp thân là mẫu hậu của bọn họ, thì nhất định thần thϊếp sẽ không để bọn họ phải chịu ủy khuất, cần gì phải phiền toái đến hai vị muội muội đây chứ? Thần thϊếp biết là hoàng thượng nhân từ và thần thϊếp cũng muốn hoàng thượng biết là thần thϊếp cũng rất hay quan tâm đến bọn họ, nếu không thì hoàng thượng cứ hỏi trực tiếp Tuân nhi xem mấy năm nay thần thϊếp đã từng bạc đãi hắn chút nào hay chưa?”

Trong lòng Tần Hành không khỏi nói, lời này của mẫu hậu nói thật là dễ nghe. Nhưng ngoài việc nói không, thì Tam Hoàng huynh còn có thể nói gì khác được hay sao? Quả nhiên, nàng nghe được Tần Tuần bên người đáp: “Chưa từng.”

Giống y như đúc nàng dự đoán, nàng nhịn không được mà cong cong khóe miệng, lặng lẽ liếc nhìn sắc mặt của Tần Tuần, nhưng không nghĩ đến là bộ dạng của nàng lại lọt hết vào tầm mắt của hắn, ý cười trên môi của nàng ngay lập tức cứng đờ lại, thay vào đó sắc mặt của nàng dại ra, nàng thật cẩn thận thu hồi ánh mắt của mình lại. Không có gì xấu hổ hơn việc bị bắt gặp khi đang nhìn lén ai đó. Càng xấu hổ hơn chính là khi hai lần nàng nhìn lén đều bị hắn bắt gặp tận cả hai lần trong cùng một ngày.