Nhưng mà còn chưa đợi Đức phi mở miệng, La Quý phi ngồi một bên cười duyên nói: “Thục phi muội muội thật đúng là trọng tình người, chỉ tiếc là a……” Nàng nói còn chưa đến một nửa, thì lắc lắc đầu, bộ dáng ấy phảng phất như cực kỳ là tiếc nuối.
La Quý phi là nữ nhi của gia đình có truyền thống nhiều đời làm võ tướng, sinh ra đã là quốc sắc thiên hương, dù bây giờ nàng đã 30 tuổi nhưng dung mạo vẫn trẻ trung như cũ. Đáng tiếc là hoàng đế không phải người mê mẩn sắc đẹp cho lắm, và ông cũng không yêu thích loại hình mỹ nhân trong sáng này. Chỉ là ông xem trọng mặt mũi của Hầu phủ cho nên mới phong nàng ta là Quý phi, ông cũng đối với nàng ta dung túng một chút, nhưng trong lòng ông lại không thích thân cận với nàng ta cho lắm.
Nghe nàng ta âm dương quái khí như vậy thì sắc mặt hoàng đế hơi trầm xuống, ông trực tiếp hỏi luôn: “Ái phi nói như vậy là có ý gì?”
“Thần thϊếp cũng không có ý gì, chỉ là thần thϊếp hơi cân nhắc một chút. Trân phi muội muội, Lệ Phi muội muội…… Chính là tứ điện hạ này liên tiếp hai lần không có mẫu phi nga a……”
Giọng nói của Lạc Quý Phi rất nhẹ nhàng phiêu phiêu, nhưng khi Tần Hành nghe thấy như vậy thì cả người nàng không khỏi rùng mình một cái, nàng ta đây là đang muốn đội cho nàng cái mũ danh “Khắc mẫu” hay sao?
Đương nhiên, hoàng đế cũng nghe ra được ý tứ mà La Quý Phi chưa nói xong, ông hơi hơi suy nghĩ một chút rồi trịnh trọng nói: “Ý ái phi muốn nói là, Hành nhi khắc mẫu hay sao?” Mắt phượng của ông hơi híp lại, quét mắt nhìn về phía Tần Hành người đang đứng thành thật giống như một con chim cút, trong lòng ông không khỏi dâng lên một tia không vui.
Trân phi thì cũng thôi đi, Lệ Phi có ý tốt nuôi dưỡng hắn như vậy, mà cuối cùng cũng bị hắn khắc chết? Đáng thương cho một giai nhân ôn nhu săn sóc như vậy...
La Quý phi khẽ cười một tiếng: “Thần thϊếp không hề có ý như vậy đâu.” Nàng ta vừa nói xong là có thể hoàn toàn gạt đi mọi chuyện thật sạch sẽ.
Tần Hành hít sâu một hơi, cố gắng suy nghĩ ra phương pháp để ứng phó, thì bỗng nhiên nàng lại nghe thấy một âm thanh vô cùng trong trẻo: “Phụ hoàng, ngài có thể nghe nhi thần nói một câu được hay không?” Nàng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía người đang đi tới.
Người đó không ai khác chính là Thái Tử Tần Chương. Tần Chương năm nay mười lăm tuổi, khuôn mặt ôn hòa, dáng vẻ anh tuấn, mặc một thân thường phục dành cho Thái Tử, tư thái thì thanh tao lịch sự. Hắn hướng về phía ngai tọa của phụ hoàng mẫu hậu thi lễ một cái, rồi lại quay sang gật đầu với Tần Tuần, Tần Hành như một lời hỏi thăm.
Người mà hoàng đế coi trọng nhất chính là đứa con vợ cả này, nhìn thấy hắn đến trên mặt ông không tự chủ được mà mang theo vài phần ý cười: “Con nói đi.”
Thanh âm của Thái tử lanh lảnh nói: “Xin hỏi phụ hoàng, mẫu thân của tứ hoàng đệ rốt cuộc là ai?” Hắn đem hai từ “Mẫu thân” này nhấn mạnh một cái.
Tần Hành hơi giật mình, sau đó nàng cũng minh bạch ý tứ của Thái Tử. Nhị hoàng huynh này từ nhỏ đã đi theo đại nho trong triều học tập lấy nhân trị quốc, cho nên đối với bọn đệ đệ, muội muội như bọn họ hắn rất là chiếu cố, luôn luôn chu đáo tâm tâm suy nghĩ cho bọn họ.
Hoàng đế sao có thể không nghe ra được hàm nghĩa của con trai mình chứ? Ông nhìn Đào Hoàng Hậu đang ngồi ngay ngắn ở bên cạnh mình, cười nói: “Đương nhiên là mẫu hậu của con rồi.”
Thái Tử cười cười, thong dong thanh tao lịch sự nói: "Chính là như vậy. Mẫu thân vẫn đang êm đẹp ngồi ở đó, nhưng không biết câu nói “Khắc mẫu” vừa rồi của Quý phi nương nương từ đâu mà ra?"
Tần Hành thở dài trong lòng, tự nhủ nói, Thái Tử nhị ca là một người tốt, đáng tiếc lại không được thông minh cho lắm. Hà tất gì lại phải vì một đệ đệ không thân cận như nàng mà đắc tội với La Qúy Phi chứ? Bất quá nàng đánh giá rất cao cho tình cảm của Nhị hoàng huynh.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~