Hoàng Thượng Tha Tội

Chương 7: Chỗ dựa (1)

Tần Hành rửa mặt súc miệng, rồi ăn nửa chén cháo trắng mà Vốc Nguyệt bưng tới xong, thì lúc này dạ dày của nàng mới có được một chút ấm áp, nàng nói: “Ta đi xem dì một lát.”

“Thân thể điện hạ có chịu đựng được nổi không?” Một bên Vốc Nguyệt thu thập lại thức ăn còn sót lại một bên quan tâm hỏi han nàng.

“Cô cô người cứ yên tâm đi, ta chịu đựng được.” Tần Hành ngừng lại một chút, rồi nói, “Cho dù có không chịu đựng nổi thì cũng phải đi a.” Trong cung nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, nàng nhất định không thể mình có bất kỳ sai sót nào.

Ngoài điện dông tố sấm chớp đan xen với nhau, nàng cầm ô của mình lên bước qua sân, từng bước một đi về phía chính điện nơi mà linh hồn của dì nàng đang an nghỉ.

Sau khi Lệ Phi nương nương qua đời, tiếng khóc vang lên khắp Chương Hoa Cung, những cung nữ quỳ xuống một hàng lặng lẽ khóc nức nở, bên cạnh đó cũng có những thái giám đang khóc lóc vô cùng thảm thiết. —— bởi vì trước đó có vài thái giám có cử chỉ bất kính lên đã bị trừng phạt vài trượng, cho nên những người còn lại không dám làm gì bất cẩn sợ mất lòng thánh ý nếu không thì ăn trượng hình như chơi.

Tần Hành nghe thấy thì trong lòng khó chịu, người còn chưa bước vào chính điện, mà trong hốc mắt của nàng đã chứa đầy nước mắt. Cũng không biết là bị tiếng khóc lây nhiễm cảm xúc hay là đang nghĩ đến tương lai của chính mình không biết sẽ ra sao.

Hai mắt đẫm lệ đầy mông lung, nàng nhìn thấy một thân ảnh minh hoàng đứng bên cạnh quan tài, vì thế nàng cũng nhẹ nhàng đi về phía quan tài của Lệ phi.

Tần Hành quỳ gối trước quan tài của Lệ Phi, nàng không nói lời nào, chỉ im lặng rơi từng giọt nước mắt xuống hai bên gò má.

Hoàng đế quét liếc nhìn đứa con trai này một cái, nghĩ đến lúc trước nàng bởi vì quá thống khổ mà ngất đi, bây giờ lại không màng thân thể suy yếu mà chạy đến đây, ông nhìn mà không khỏi thay thế cho ái phi cảm thấy được an ủi phần nào, ông khom lưng nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của Tần Hành không hề nói một câu nào.

Tần Hành ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt, khụt khịt nói: “Phụ hoàng……”

Vẻ mặt tiểu thiếu niên mười tuổi lúc này đầy bi thương, trong mắt toàn là sự ngưỡng mộ dành cho phụ thân của mình. Hoàng đế thở dài một hơi, một lúc lâu sau ông cũng chỉ nói một câu: “Dành nhiều thời gian ở bên cạnh mẫu phi của con lần cuối đi.”

“Vâng, thưa phụ hoàng.”

Tần Hành quả thực rất là thành thành thật thật canh giữ trước linh đường của Lệ Phi, chờ cho đến khi Lệ Phi hạ táng, thì cả người nàng đã gầy đi một vòng trạng thái lúc nào cũng uể oải mệt mỏi vô cùng. Khi đến chỗ Khấu thái hậu thỉnh an thì Khấu thái hậu lúc nào cũng thở dài: “Đứa nhỏ này, thật lương thiện và cũng thật hiếu thảo.”

“Đây quả là một hài tử hiếu thuận.” Hoàng đế gật đầu tỏ vẻ tán thành, vừa nói vừa đánh giá Tần Hành bằng ánh mắt nặng nề, trong lòng cảm thấy vô cùng tiếc nuối: Đáng tiếc trừ bỏ lòng hiếu thuận ra, thì đứa con trai này của ông không có gì xuất sắc hay có gì nổi bật hơn người cả.