Hoàng Thượng Tha Tội

Chương 6: Ác mộng (3)

“Đúng vậy, điện hạ.” Vốc nguyệt chần chờ một chút rồi trả lời, nàng có chút hoài nghi mới vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng. Nàng nghĩ lại mà cảm thấy sợ nhưng may mắn thay tất cả chỉ là ảo giác của nàng mà thôi: “May mắn là lúc ấy Hoàng thái y ở bên ngoài điện, nếu như mà bị thái y khác bắt mạch thì mọi chuyện có lẽ đã lộ hết cả rồi.”

Hoàng thái y là người của Lệ Phi, năm đó Tô Vân Thanh có thể giấu diếm được tất cả mọi người trong hoàng cung việc lấy công chúa thay thế hoàng tử, thì không thể không thiếu được công lao của vị Hoàng thái y này. Mấy năm nay, Tần Hành có bệnh dù nặng hay nhẹ, tất cả đều là do một tay Hoàng thái y chẩn trị.

Tần Hành nghe xong, khẽ ừ một tiếng, trong lòng có chút tiếc nuối, nàng không khỏi nghĩ nếu như mà trong khoảng khắc nàng té xỉu bị một thái y khác bắt mạch rồi thân phận nữ nhi bị bại lộ, thì không biết phụ hoàng sẽ có phản ứng gì?

Biết được người mà mình hết mực yêu thương sủng ái lừa gạt, có khi nào phụ hoàng bởi vì thẹn quá hóa giận ra tay diệt trừ vết nhơ là nàng đi hay không?

“Hoàng Thượng nói điện hạ là một người rất hiếu thuận, người rất là cảm động còn nói người rất có cá tính……” Thời điểm mà Vốc Nguyệt đang nói chuyện với nàng thì bên ngoài vang lên những tiếng sấm ầm ầm không ngừng bao phủ cả một góc phía chân trời.

Bỗng nhiên Tần Hành nhớ lại cảnh trong mơ vừa rồi, sự sợ hãi bất ngờ đánh úp lại nàng, đồng tử nàng chợt co rút lại: “Phụ hoàng đâu?”

“Nương nương hiện vẫn đang ở chính điện, Hoàng Thượng nói là muốn bầu bạn ở bên cạnh nương nương thêm mấy ngày nữa.” Vốc Nguyệt nói xong thì thở dài một hơi: “Điện hạ không biết đâu mới vừa rồi hoàng thượng phát hỏa rất lớn, bởi vì trong cung của chúng ta có mấy tiểu thái giám có thái độ bất kính đối với nương nương, bọn họ đều trực tiếp bị kéo ra ngoài đánh vài cái bản tử……”

Tần Hành khẽ nhếch môi lên, nàng chỉ nói một câu: “Ta cũng phải đi đến đó.”

Nếu đã khen nàng hiếu thuận thì nàng tất nhiên phải có bộ dáng hiếu thuận đúng nghĩa rồi.

Vốc Nguyệt sửng sốt một chút, sau đó miễn cưỡng cười nói: “Đúng vậy, điện hạ chờ một lát. Để nô tỳ đi lấy cho điện hạ chút đồ ăn để lót dạ, nếu không thì lát nữa người không có sức lực mất.”

Túc trực bên linh cữu là một việc tốn sức, mà thân thể của điện hạ yếu đuối như vậy, cho nên nàng nhất định phải phá lệ hết sức cẩn thận.

Tần Hành liếc mắt nhìn nàng một cái, rồi nàng gật gật đầu: “Làm phiền cô cô rồi.”

Vốc Nguyệt lặng lẽ rời đi.

Tần Hành cởϊ áσ ngủ ra, thay một bộ y phục khác, nàng đi giày vào rồi lúc này nàng mới bước xuống giường.

Trong phòng ngủ của nàng có một chiếc gương đồng cao hơn một thước, nhẵn phẳng và bóng loáng, đặt thẳng đứng ở trên bàn. Khi nàng tiến đến gần hơn, thì cả khuôn mặt nàng được phản chiếu lại trong gương.

Tuấn mi tu mắt, cố phán thần phi, dung mạo đoan chính thanh nhã của nàng tương tự gần như mẫu phi của nàng.

Và nàng chỉ mong là mình sẽ không đoản mệnh như mẫu phi của nàng mà thôi.

Ngoài điện tiếng sấm ù ù vâng lên không ngừng, mưa to tầm tã như trút nước xuống. Tần Hành tự nhiên lại nghĩ tới cơn ác mộng kia, nàng thở dài một hơi thật sâu: Tồn tại, nhất định phải tồn tại đến cùng.