Một tia sét xẹt mạnh bay qua phía chân trời, ngay sau đó tiếng sấm to nổi lên, mưa to như trút nước xuống khắp nơi.
Một vị đế vương trẻ tuổi nắm lấy cằm của nàng, đôi mắt phượng dài hơi hơi híp lại, thanh âm thì lạnh lẽo như băng nói: “Tứ hoàng đệ? Không, có lẽ trẫm nên gọi ngươi một tiếng hoàng muội mới đúng chứ?”
Nàng bị bắt ngẩng đầu lên, nhìn trực diện khuôn mặt anh tuấn uy nghiêm của hắn, mi như kiếm sắc, mắt như sao lạnh, quan ngọc sắc lạnh lóe lên vài tia sáng, gương mặt thì lạnh băng như tuyết giá.
Ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng vuốt ve má nàng, Tần Hành cảm thấy máu trong người đông cứng lại, tầm mắt trước mặt nàng cũng dần dần trở nên mơ hồ.
Nàng nỗ lực mở to hai mắt nhưng dù cố gắng thế nào thì trước mắt cũng chỉ là một mảnh trắng xóa….
……
“Điện hạ, người tỉnh rồi?!”
Tần Hành mở mắt ra, ánh vào mi mắt chính là chiếc màn giường bích sắc thanh nhã, ánh mắt nàng hơi đổi chưa kịp phản ứng lại thì nàng lại nhìn thấy ánh mắt quan tâm lo lắng của Vốc Nguyệt cô cô, nàng có chút hoảng hốt gọi: “Cô cô……”
“Điện hạ, ngài cuối cùng cũng tỉnh rồi. Nếu ngài mà không tỉnh lại, nô tỳ……” Giọng nói của Vốc nguyệt cô cô nghẹn ngào, “Người chết cũng đã chết rồi, người sống thì vẫn phải sống tiếp, điện hạ phải thật yêu quý thân thể của chính mình, thì nương nương ở trên trời mới có thể yên tâm được.”
Tần Hành ngồi dậy, xoa xoa chân mày giữa trán, sự sợ hãi bởi vì cơn ác mộng vừa rồi của nàng vẫn còn chưa tan đi.
Quả thật là ban ngày nghĩ cái gì thì ban đêm sẽ mơ thấy cái đó, nàng thế mà lại mơ thấy cảnh tượng như vậy. Chỉ là, tại sao tam ca lại trở thành hoàng đế chứ? Đã thế lại còn trực tiếp chọc thủng được thân phận của nàng?
Cảm giác nóng bỏng từ bàn tay đó, khí thế khϊếp người, sự sợ hãi khi nàng sắp cận kề với cái chết, nàng đều cảm nhận được vô cùng rõ ràng, cảm giác đó chân thật đến mức đáng sợ. Cơn ác mộng đó làm cho nàng vô pháp thuyết phục bản thân mình đó chỉ là một cơn ác mộng vớ vẩn.
Nàng nắm chặt nắm tay, nói với chính mình là nhất định không thể sẽ không để cho cảnh tượng trong mơ đó trở thành hiện thực.
“…… Nương nương trước khi lâm chung, điều mà người cảm thấy không yên lòng nhất, chính là điện hạ……” Vốc nguyệt cô cô nói nhỏ như than thở liên miên không dứt, rốt cuộc cũng khiến cho Tần Hành chú ý.
Nàng giương mắt nhìn gương mặt cẩn thận của Vốc Nguyệt cô cô, rồi kéo kéo khóe miệng, ngữ khí thì đầy sự mỉa mai: “Cô cô người cần gì phải nói như vậy?”
Vì sao mà nàng lại lâm vào cái khốn cảnh như thế này chứ, còn không phải do người đó hay sao, đây chính là điều mà hai người bọn họ rõ ràng nhất ở trong lòng.
Khi Lệ phi qua đời nàng luôn ở ngay bên cạnh, cảnh tượng lúc đó vẫn còn hiện rõ ngay trước mặt nàng. Cảm thấy không yên lòng nàng nhất? Là đang nghĩ nàng là một tiểu hài tử không biết gì hay sao?
Nhưng ngay sao đó Tần Hành liền thu liễm thần sắc của mình lại, rồi nàng làm như không nhìn thấy sự xấu hổ trên mặt của Vốc Nguyệt cô cô, giọng nói của nàng lạnh lùng nói sang chuyện khác: “Ta đây là, té xỉu hay sao?”
Nhũng lời nàng nói vừa rồi không nhất thiết cần phải nói trước mặt Vốc Nguyệt, bởi vì dù sao mấy năm nay vẫn là Vốc Nguyệt ra tay giúp đỡ nàng rất nhiều. Cho nên trong lòng nàng ít nhiều vẫn rất cảm kích Vốc Nguyệt
Tuy nói Vốc Nguyệt là do Lệ phi mang vào khi bà tiến cung nhưng hai năm gần đây tâm của Vốc Nguyệt rõ ràng luôn hướng về phía của nàng.