Bên trong nội điện yên tĩnh đến đáng sợ, nàng có thể nghe thấy tiếng tim đạp thình thịch của mình rất là rõ ràng, bên cạnh nàng còn có thể nghe thấy tiếng dì khẽ than thở: “Thần thϊếp muốn cầu xin hoàng thượng hãy quên thần thϊếp đi được không? Bởi vì thần thϊếp không muốn hoàng thượng vì sự thần thϊếp rời đi của thần thϊếp mà khổ sở trong lòng? Thần thϊếp hy vọng hoàng thượng hoàng thượng …. vĩnh viễn luôn vui vẻ hạnh phúc… Trừ việc này ra thần thϊếp không còn gì cầu xin hoàng thượng nữa…”
Hoàng đến nghe bà nói như vậy thì giật mình, ông vừa cảm động lại vừa đau lòng: “Thanh Thanh nàng tội gì phải như vậy chứ… Được, trẫm nghe nàng, mọi chuyện trẫm đều nghe theo ý của nàng.”
Bởi vì trên đời này cũng chỉ có mỗi một mình bà ra, là người duy nhất xuất phát từ tấm lòng yêu ông sâu đậm, không phải vì danh mà cũng không vì lợi, chỉ có yêu mỗi một mình ông.
Tần Hành nghi ngờ rằng mình đã nghe lầm, nàng kinh ngạc nhìn về phía Lệ phi. Nhưng nàng lại thấy Lệ phi nương nương an tĩnh nhắm mắt dựa trong lòng ngực của hoàng đế, trên khóe môi của bà còn nở một nụ cười vô cùng thỏa mãn.
Rõ ràng ngày hôm qua dì không hề nói như vậy mà!
Bi thương, phẫn uất, thất vọng, bất lực…… Đủ loại những cảm xúc đan chéo ở trong lòng đầu óc của Tần Hành trở nên trống rỗng.
Nếu đã không muốn nói ra thì tại sao lại còn hứa hẹn với nàng như vậy làm gì? Thật đúng là người dì tốt của nàng, đến ngay cả khi sắp lâm chung rồi mà bà vẫn muốn lừa nàng thêm lần nữa! Chính bà đã cho nàng thêm hy vọng và cũng chính bà lại biến những hy vọng thành thất vọng.
“Hành nhi ở lại còn những người khác lui hết ra ngoài đi.” Hoàng đế ôm lấy Lệ Phi, thanh âm tràn đầy sự cô đơn. Chuyện cũ của nhiều năm trước đây từng chút, từng chút một hiện lên trong đầu ông.
Sau khi ông đăng cơ vì muốn cân bằng lại triều đình cũng vì muốn hậu cung phong phú hơn, nên vài gia tộc cũng muốn đưa người vào bên trong hậu cung. Lúc ban đầu ông muốn tam tiểu thư Tô Vân Thanh là con vợ cả của Tô thượng thư nhập cung, nhưng đáng tiếc là nàng đã cùng thiếu gia của Giả gia định ra hôn ước với nhau, cho nên ông đã lui một bước để cho con vợ lẽ của Tô gia Tô thượng thư là nhị tiểu thư Tô Vân Nhụy nhập cung.
Sau khi Trân phi qua đời, thì vị hôn phu của Tô Vân Thanh bởi vì đoản mệnh mà cũng ra đi sớm, thế là nàng chỉ có thể chấp nhận ở lại chốn thâm khuê không gả đi đâu cả, sau này nàng lấy thân phận nữ quan nhập cung. Vòng đi vòng lại, chung quy vẫn quay trở lại bên cạnh ông.
Nhưng đáng tiếc nàng lại qua đời rất sớm, đến một đứa con bà cũng không lưu lại được, chí có duy nhất một đứa con nuôi. Nhớ đến con nuôi của Lệ phi hoàng đế ngẩng đầu lên nhìn lướt qua khuôn mặt tái nhợt, hai mắt vô thần của Tần Hành, nhìn nàng có vẻ rất đau khổ và đối với đứa con trai không mấy xuất sắc này ông lại cảm thấy được một cảm giác đồng bệnh tương liên khó tả giữa hai người, trong lòng ông không khỏi lộ ra sự thương tiếc đối với nàng, ông nhẹ giọng nói: “Hành nhi, con lại đây, đi đến nói lời từ biệt với mẫu phi của con đi!”
Tần Hành nghe thấy thế thì thất tha thất thểu bước lên, nhưng khi nàng đi được hai bước thì trước mắt nàng bỗng nhiên tối sầm lại, mất đi tri giác.
……