Hoàng Thượng Tha Tội

Chương 3: Bí mật (3)

Lệ Phi mỉm cười trong mắt chứa đầy nước mắt: “Dì không còn chịu đựng được lâu nữa, nhưng con yên tâm những chỗ ta chọc thủng chính tay ta sẽ vá lại nó.” Bà vươn tay ra yêu thương vuốt ve gương mặt của Tần Hành: “Ta sẽ nói cho người đó biết chân tướng sự việc, người nhất định sẽ không đi so đo với một người chết làm gì, Dao Dao con không cần phải sợ hãi, nhất định về sau con sẽ sống muột cuộc đời của công chúa …… Khụ khụ……”

Tần Hành khi này mười tuổi, sắc mặt lộ ra vẻ chần chờ, nhẹ giọng nói: “Mẫu phi người không cần phải làm như vậy……”

Nàng cũng không phải người lương thiện gì mà rộng lượng tha thứ cho dì, mà nàng cho rằng trước một chuyện không quá nắm chắc thì không nên tùy tiện đi làm. Nàng có trí nhớ rất là tốt cho nên nàng còn nhớ rõ lúc tám tuổi khi ấy đã xảy ra chuyện gì. Trong suy nghĩ của Tần Hành thì nếu như có thể che giấu được thì càng tốt, mình mà không nói ra chân tướng thì sẽ không có gì phải lo lắng, chờ đến khi nàng lớn lên thì lúc đó nàng sẽ được phong vương, đến khi đó nàng sẽ đi đến đất phong của mình như vậy bí mật này vĩnh viễn sẽ không có ai biết được. Một khi bí mật này nói ra, mà tâm đế vương khó dò không biết sau này điều chờ đợi nàng sẽ là cái gì.

Lệ Phi hơi hơi mỉm cười: “Đứa nhỏ ngốc, nếu mà không nói rõ chân tướng, trên đỉnh đầu của con sẽ vẫn luôn treo một thanh kiếm trên đó, không biết khi nào nó rơi xuống lấy đi tính mạng của con. Hoàng cung này không thể đi so sánh với những nơi khác tuổi con càng lớn, thì sẽ càng trở nên nguy hiểm hơn… khụ khụ… con yên tâm ta có chín phần chắc chắn, hãy để cho ta được bù đắp lỗi lầm được làm chút gì đó cho con đi…”

Tần Hành cúi đầu không nói. Nàng tự nhiên biết thân thế của bản thân mình chính là một tai hoạ ngầm, nhưng hiện nàng không có biện pháp để giải trừ được nó, vậy thì nàng có thể không nghĩ nhiều đến nó nữa, an an tĩnh tĩnh làm một tứ hoàng tử, không xuất sắc, không làm gì sai lầm, thành thật với chính bổn phận của mình. Cùng với việc lấy sinh mệnh của mình làm một canh bạc khổng lồ, thì chi bằng, nàng cố gắng duy trì với tình hình hiện tại, chậm rãi chờ đợi thời cơ, nói không chừng còn có thể sống được lâu hơn một ít.

Nàng vô cùng yêu quý tính mạng của mình, nàng chỉ mới mười tuổi, nàng còn không có sống đủ đâu. Nàng muốn được tồn tại thật là tốt.

Nhưng mà những lời mà Lệ phi vừa nói đã làm cho nàng có chút dao động, người ta thường nói câu cửa miệng là người chết thường nói ra những lời thật lòng, có lẽ lúc này dì thật sự suy nghĩ cho nàng. Phụ hoàng trước mắt sủng ái dì như vậy mà dì lại nói nắm được tận chín phần chắc chắn, cho nên chưa chắc đây không phải là một cơ hội tốt.

Nếu có thể vĩnh viễn diệu trừ hậu hoạn thì cũng là một chuyện tốt.

Nếu như nàng có thể an an ổn ổn làm một công chúa thì sau này nàng sẽ không phải lo lắng về vấn đề hoàng tử thật giả này nữa, phải không?

Lời nói của dì vô cùng khẩn thiết, thái độ lại chân thành, mà dì lại không sống được bao lâu nữa, cho nên dì không cần thiết phải lừa nàng nữa có phải hay không? Có thể nàng nên tin tưởng dì một lần.

Tần Hành mười tuổi dần mơ hồ sinh ra một tia mong chờ, nàng chậm rãi gật gật đầu: “Tất cả mọi chuyện sẽ do dì làm chủ.”

……

Hoàng đế thật sự đến thăm Lệ Phi.

Tần Hành đứng ở một bên, lắng nghe những hồi ức quá khứ của hai người, nói đến những tình cảm thắm thiết, thì bỗng dưng Lệ phi lại chuyển đề tài, giọng điệu ai oán nói: “Hoàng Thượng, thần th·iếp có một tâm nguyện chưa thực hiện được, mong Hoàng Thượng có thể chấp nhận tâm nguyện này của thần thϊếp.”

“Chuyện gì? Ái phi cứ nói đi đừng ngại, trẫm đều sẽ đáp ứng nàng hết.”

Tim Tần Hành đập nhanh thình thịch, lòng bàn tay nàng cũng đổ đầy mồ hôi.

Nàng nghe thấy giọng nói của dì đầy ôn nhu: “Hoàng Thượng nói chuyện nhất định phải giữ lời đấy?” Nàng nghĩ thầm, dì thật là thông minh, không hề đi nói thẳng mục đích của mình ra, trước tiên phải dùng lời nói bắt lấy tâm của phụ hoàng, để sau này phụ hoàng có muốn đổi ý cũng không được.

“Đương nhiên, trẫm là thiên tử, miệng vàng lời ngọc.” Hoàng đế miễn cưỡng cười cười nói: “Mấy năm nay, trẫm đã từng nuốt lời với nàng chuyện gì hay chưa?”

Thân thể của Tần Hành hơi hơi phát run, hưng phấn cùng với sợ hãi hòa trộn ở trong lòng nàng, nàng sợ chính mình thất thố, vì thế nàng nhẹ nhàng nhắm hai mắt của mình lại.