Đối với đứa con nuôi này thì bà có một thứ tình cảm rất phức tạp. Bà than nhẹ một tiếng rồi ra lệnh cho tất cả mọi người trong phòng lui ra bên ngoài, những truyện trong lòng năm xưa như một cuộn phim hiện lên không ngừng, bất giác làm cho nước mắt bà rơi xuống không ngừng: “Dao Dao là dì có lỗi với con… Lúc đó dì còn quá nhỏ, không có biện pháp gì khác, cho nên con đừng có trách ta…”
Dao Dao là nhũ danh của Lục công chúa, lúc lục công chúa được ba tuổi thì “chết non”, Tần Hành vừa nghe thấy tên này thì không khỏi phức tạp lâu rồi không ai gọi nàng như vậy cho nên cô có chút không quen: “Dì vẫn lên gọi con là Hành nhi đi.”
Đến những lời xin lỗi vừa rồi của dì thì nàng cũng không để trong lòng, bởi vì nửa năm nay Lệ phi ốm đau trên giường bệnh bà thường xuyên vô duyên vô cớ phát hỏa. Sau khi phát tiết hết hỏa khí xong thì bà lại bắt đầu khóc lóc xin lỗi, Tần Hành nghe nhiều đến nỗi gần như là đã chết lặng không hề có một cảm giác gì nữa rồi.
Khi Tần Hành được ba tuổi, thì mẹ đẻ nàng đã qua đời, muội muội cùng cha khác mẹ của mẫu phi là Tô Vân Thanh lấy thân phận là một nữ quan vào trong cung, tự nguyện xin ý chỉ được chiếu cố đôi nhi nữ của tỷ tỷ lưu lại. Một tháng sau tứ hoàng tử Tần Hành chết vì sốt cao, dưới tình thế cấp bách Tô Vân Thanh công bố ra bên ngoài rằng người chết đi là lục công chúa, rồi bà ta lại dùng muội muội thế thân cho ca ca để giấu giếm tất cả mọi người. —— Rốt cuộc thì so với một nàng công chúa thì hoàng gia càng coi trọng hoàng tử hơn.
Long phượng thai tuổi còn nhỏ, mà bộ dáng của cả hai đều vô cùng tương tự lẫn nhau, khó ai có thể phân biệt, thế nên bà thật sự có thế giấu kín được chuyện này suốt bao nhiêu năm nay.
Tuy nói tiểu công chúa mất đi tính mạng nhưng hoàng đế vẫn vì thế mà suy nghĩ chút về tiểu nhi tử của mình cũng rất khó nuôi dưỡng, một cô nương chưa xuất giá tự tay chiếu cố chăm sóc hai đứa nhỏ cũng không dễ dàng gì.
Huống chi sinh tử có mệnh cho nên cũng không có thể trách nàng được, cho nên đối với việc này hoàng đế cũng không trách móc nàng quá nặng nề, ngược lại ông còn cảm thấy thương tiếc bà thêm vài phần vì mất đi thân nhân.
Ba tháng sau, Tô Vân Thanh được sắc phong thành Lệ tần, chính thức nuôi nấng “Tứ hoàng tử”.
Tần Hành khi đó tuổi còn nhỏ, còn rất ngây thơ mờ mịt, đến khi sau này hơi hiểu chuyện một chút thì trong lòng cảm thấy vô cùng lo sợ. Cảm giác đối với vị dì này của nàng cũng dần trở nên vi diệu hơn. Dần dần nàng chứng kiến dì từ lệ tần trở thành Lệ phi, cầu xin phương thuốc khắp nơi, phương pháp gì cũng dùng hết, bà muốn tự mình sinh ra một vị hoàng tử chân chính nhưng dù có làm các nào cũng không được như ý nguyện.
Nửa năm trước Tô Vân Thanh lâm bệnh nặng dù dùng đủ thuốc hay châm cứu nhưng vẫn không khỏi. Cho nên Tần Hành với cương vị vừa là cháu ngoại vừa là con nuôi nàng luôn túc trực hầu bệnh bên cạnh Lệ phi. Chỉ là ngày tháng hầu bệnh này trôi qua cũng không quá suôn sẻ, người luôn ở trước mặt hoàng thượng dịu dàng nhỏ nhẹ ôn nhu thiện lương, không lúc nào dám nói lớn tiếng hay quát mắng ai, nhưng từ khi sinh bệnh tình tính của Lệ phi nương nương trở nên vô cùng cáu gắt đối với người con nuôi trước mắt này cũng vô cùng bắt bẻ.
Cho dù như thế nhưng Tần Hành vẫn sắm tròn vai một hoàng tử thành thật, mặc kệ mẫu phi có yêu cầu gì nàng cũng không bao giờ nói nửa câu oán giận.