Lệ phi nương nương sắp không chịu được nữa rồi.
Một thái nữ truyền kỳ trong hậu cung vào mùa đông của một năm về trước bà lâm một hồi bệnh nặng cho đến nay thì đã được nửa năm. Nhưng cho dù bà có bị bệnh nằng thì bà vẫn được thánh sủng không suy, những loại ban thưởng vẫn cuồn cuộn không ngừng, Hoàng đế còn phi thường săn sóc chấp nhận để con nuôi của Lệ phi nương nương là tứ hoàng tử Tần Hành có thể không đi Thượng thư phòng mà ở lại chăm sóc cho mẫu phi của mình.
Nghe nói mỗi lần Lệ phi nương nương uống thuốc đều là do một tay của tứ hoàng tử điện hạ sắc thuốc.
Màu liễu của Lệ phi nương nương nhíu lại, bà chỉ uống một ngụm rồi cũng kêu cung nhân mang bát thuốc xuống, bà dựa lưng vào đầu gối ngước mắt nhìn về phía cung nữ Vốc Nguyệt của mình: “Hành nhi đâu?”
Vốc Nguyệt vội vàng cung kính đáp: “Hồi nương nương, tứ điện hạ đang chờ ở bên ngoài, người nói chờ mùi thuốc trong người tan hết thì người mới tiến vào.”
Lệ Phi nhẹ nhàng cong cong khóe môi lên: “Cũng rất là nghe lời đấy.”
Vốc Nguyệt cười nói: “Đúng vậy, tứ hoàng tử điện hạ rất là hiếu thuận.”
Tứ hoàng tử điện hạ Tần Hành mỗi ngày đều tự tay sắc thuốc cho Lệ phi nương nương, nhưng mà Lệ phi nương nương lại không thích mùi thuốc, mà khi tứ hoàng tử nấu thuốc thì y phục trên người nàng đều đầy mùi thuốc, cho nên nàng đều ở bên ngoài một lúc cho mùi thuốc tan hết thì mới tiến vào trong, tứ điện hạ đều làm rất thành thành thật thật, nàng không hề làm trái với bất cứ yêu cầu nào của Lệ phi.
Lệ Phi ho khan một trận, gò má tái nhợt của bà bỗng trở nên đỏ bừng, bà chậm rì rì nói: “Vốc Nguyệt, bảo Hành nhi vào đây đi, bổn cung có chuyện muốn nói với nàng.”
“Dạ vâng.” Vốc Nguyệt cung kính đáp lời, nàng xoay người ra khỏi tẩm điện, gió trời mùa đông ập vào mắt, nàng không khỏi nhíu nhíu mày lại, nhưng nàng lại không thấy thân ảnh của tứ hoàng tử đâu. Nàng nhìn quét mắt khắp bốn phía, cho đến khi nhìn về phương hướng của cây ngô đồng hạ thì nàng mới thấy được thân ảnh của tứ hoàng tử.
Chương Hoa Cung có hai cây ngô đồng rất to, cành lá sum xuê, bao trùm cả một góc sân rập bóng. Ở trong bóng cây có một thiếu niên mười tuổi đang ngồi xổm dưới một tán cây, xa xa chỉ có thể thấy một bóng dáng mảnh khảnh.
Vốc nguyệt thở dài trong lòng, nàng giương giọng gọi: “Điện hạ, nương nương đang muốn tìm ngài.”
Nàng cố gắng áp xuống cảm giác đau lòng cho thiếu niên kia. nàng biết chắc là đứa nhỏ này đang rất là sợ hãi đi? Mẫu phi thì mất sớm, dưỡng mẫu thì cũng không sống được bao lâu nữa, ở trong hậu cung to như vậy không biết nên dựa vào ai mà sống tiếp đây.
Đang ngồi dưới bóng cây xem con kiến chuyển nhà Tần Hành theo bản năng nhìn lên “Ân” một tiếng, nàng đứng dậy sửa sang lại quần áo, vẻ mặt nàng vô cùng cẩn thận rồi lúc này nàng chậm rãi quay đầu lại.
Trời tiết vô cùng là khắc nhiệt, đôi chân Tần Hành bước đi rất nhanh, thẳng cho đến khi nàng bước vào trong nội điện thì nàng mới đi chậm lại.
Dù Lệ phi bệnh được nửa năm rồi nhưng trong Chương Hoa Cung lại không có mùi vị của thuốc, mà ngược lại xung quanh tràn ngập hương vị thanh mát của trái cây, lạnh căm căm, ngon ngọt. Tần Hành hít sâu một hơi, trong lòng nói quả thật trong này mát mẻ hơn ngoài kia nhiều.
“Hành nhi, đến đây.” Thanh âm của Lệ Phi vô cùng mềm mại ngọt ngào, dù vậy cũng không thể nào che lấp đi được sự suy yếu trong giọng nói đó.
Tần Hành theo lời của bà tiến lên thi lễ, rồi quy quy củ củ nói: “Dì đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Lệ Phi nương nương vừa là dưỡng mẫu của tứ hoàng tử và cũng vừa là dì ruột của nàng.