Buổi trưa, trong quán net, Tư Vũ bật máy tính lên, đang định nghiên cứu một vài thứ, tay còn lại vẫn chơi cờ trên điện thoại di động. Bỗng nhiên, một tiếng bíp phát ra từ điện thoại.
Cô cau mày nhìn ô vuông màu đen hiện trên màn hình. Cô không rõ lắm về tổ hợp các chữ cái phía trên, đây giống như một cuộc tấn công của hacker được nói đến trên mạng.
Tốc độ trên tay cô lập tức tăng lên, nhanh chóng tìm kiếm những điều liên quan đến hacker
***
Trong một căn phòng ở một tỉnh thành xa xôi nào đó, người ngồi trước máy tính nhăn mày.
“Cái quái gì thế này? Không công phá được ư?”
Sao lại có thể như vậy?
Lúc này, tại nhà khách của huyện Tung Sơn.
Cừu Tây Nguyên bỗng đập bàn một cái khiến người ngồi trước máy tính giật mình: “Có chuyện gì thế anh Nguyên?”
“Có chuyện gì à? Điện thoại di động của anh Hàn đã bị hacker nhắm tới. Mau tìm ra kẻ đó cho tôi.”
Sắc mặt người ngồi trước máy tính liền trở nên nghiêm nghị, những ngón tay lập tức lướt như bay trên bàn phím: “Anh Nguyên, hacker rất giỏi, tốt hơn hết vẫn nên mời anh Hàn đến đây đi.”
“Nửa tiếng trước anh ấy đã dẫn người ra ngoài rồi, hình như là đi thăm dò hiện trường hôm đó.” Nói đoạn, Cừu Tây Nguyên lấy điện thoại di động ra gọi cho Hàn Mục Lẫm.
Do sóng điện thoại kém nên không thể gọi được cho Hàn Mục Lẫm.
***
Thao tác của Tư Vũ nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn thấy. Ngay cả những phông chữ hiện lên trên màn hình cũng không theo kịp tốc độ tay của cô.
Màn hình máy tính của hacker ở một tỉnh nào đó đột nhiên dừng lại, khiến anh ta cả kinh đứng bật dậy, muốn di chuyển con chuột mà không có tác dụng gì, thậm chí việc tắt máy cũng bị kiểm soát.
Là ai? Rốt cuộc là ai?
Hacker trố mắt kinh ngạc.
Tư Vũ nhấn nút.
Let xet.
Tia lửa bùng lên từ dây cáp kết nối máy tính để bàn của hacker, màn hình nhanh chóng chuyển sang màu đen.
Khi anh ta nhảy lên để tránh tia lửa, chiếc ghế đổ rầm xuống đất.
Anh ta ngơ ngác nhìn chằm chằm đường dây bị cháy, sau lưng toát mồ hôi lạnh, toàn thân nổi gai ốc.
Vậy mà lại có hacker tài ba đến mức có thể điều khiển hoạt động của một số sản phẩm điện tử. Quá đỉnh!
Anh ta tái mặt nhìn trân trân vào ổ cắm bị cháy đen.
***
“Anh Nguyên, hacker đã biến mất. Thật kỳ lạ, tia sáng vừa lóe lên là cái gì?”
“Có chuyện gì?” Cừu Tây Nguyên đi tới gần.
Người ngồi trước máy tính chụp ảnh màn hình và chỉ vào một ký hiệu lạ: “Đây là logo à?"
“Trông giống vật tổ hình rồng cổ xưa, nhưng hơi hiếm thấy.”
“Để tôi tìm kiếm thử xem.” Người này kiểm tra thông tin trên máy tính nhưng không tìm thấy biểu tượng có kiểu dáng như vậy.
Biểu tượng giống vật tổ rất đơn giản mà sống động, đầy khí phách, có cảm giác như sắp xuyên thủng màn hình để vồ lấy người ở bên ngoài đến nơi.
Vẻ mặt Cừu Tây Nguyên trở nên nặng nề.
Đột nhiên xuất hiện một thứ không rõ ràng và hơi đáng sợ.
Họ không tìm thấy thông tin gì trên mạng, nếu không phải vừa rồi nhanh chóng chụp lại màn hình thì họ đã bỏ lỡ biểu tượng đó.
***
Tư Vũ nhìn các ô vuông có dấu chấm than biến mất trên màn hình điện thoại của mình, đồng thời cô tạo ra một số thứ được mã hóa trên máy tính. Đối với cô, học mấy trò mới mẻ chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Theo phán đoán của cô, vừa nãy cô đã bị hacker tấn công, vì thế việc cô tặng quà cho đối phương cũng không hề quá đáng.
Tư Vũ ghi lại địa chỉ IP tìm được, rồi cầm điện thoại lên tiếp tục chơi cờ.
Cô nhanh chóng tiếp thu những thứ mới mẻ nhưng cũng không quá mặn mà. Tuy nhiên, hành động vừa rồi của cô khiến mạng lưới an ninh của nhà họ Tư bị đe dọa nghiêm trọng, hacker đã tấn công điện thoại của cô là nhân viên an ninh mạng của riêng nhà họ Tư.
Tư Diễm nhìn chằm chằm vào cuối màn hình, các cuộc thi đấu ở vòng ba đã kết thúc và bước vào trận chung kết.
Quả nhiên chỉ còn lại cô ta và Quỷ Tàng.
Những kỳ thủ thật sự có năng lực sẽ không dễ dàng tham gia loại hình thi đấu tự do như này, bây giờ cô ta rất hối hận vì đã nhận lời tham gia một cuộc thi trên mạng.
Nếu thua sẽ rất mất mặt.
Trận chung kết diễn ra vào buổi tối.
Tư Diễm buông chuột máy tính ra, sầm mặt cầm điện thoại di động lên, gọi lại vào số của hacker nhưng không được.
Cô ta cau mày tự hỏi rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?
***
Tư Vũ cầm lấy ba lô, đeo lên vai rồi đi ra khỏi quán net.
Cô định đi mua máy tính, nên gửi tin nhắn cho Hàn Mục Lẫm.
Cách đó không xa, Cung San San huých nhẹ vào người Chu Tiêu: “Cậu nhìn kìa, đó chẳng phải là đồ thiểu năng trí tuệ sao? Chậc, bây giờ ngay cả đồ thiểu năng cũng học đòi lên mạng, đúng là chuyện lạ.”