Lúc này, Cao Mai xồng xộc chạy vào, không đợi Phó Trác mở miệng khiển trách con trai mình đã chỉ thẳng vào mặt Phó Nguyên Ngọc mà nổi đóa: “Mày không phải đồ cố chấp mà là đồ ngu. Mày trả lại số tiền đó làm gì hả? Anh cả mày khởi nghiệp cũng là vì cái nhà này. Hai mẹ con mày ăn nhờ ở đậu ở đây, chẳng lẽ không dùng đến thứ gì trong nhà này sao? Mày đòi lại số tiền đó, mang về cho anh cả mày lập nghiệp cũng là bỏ vào túi mày cơ mà.”
“Tôi còn chưa chết mà các người đã chèn ép con gái tôi như vậy trước mặt tôi sao?” Phó Trác giận dữ đập giường: “Còn cả mày nữa, có thằng anh cả nào mà bòn rút em gái mình đủ đường như mày không? Mày có giỏi thì tự mình khởi nghiệp đi. Nếu không thì đừng làm ra vẻ thùng rỗng kêu to.”
Phó Lăng Trí giận tím mặt khi bị bố mình mắng.
Cao Mai tức tối nói: “Nó là em gái, đưa tiền cho anh trai mình thì đã làm sao?”
“Mọi thứ trong nhà này, có cái nào không phải Nguyên Ngọc mang về, hả?” Phó Trác tức nghẹn họng.
“Bố ơi, bố nguôi giận, bây giờ con cũng chẳng có tiền, không thể giúp gì anh cả.” Phó Nguyên Ngọc nhìn Phó Lăng Trí, nói: “Anh cả, em nói thật, em đã nói rõ với nhà họ Tư là không cần một xu nào của họ. Họ cũng sẽ không gửi tiền đến nữa đâu.”
Ý của bà là ông ta hãy từ bỏ ý định này đi.
Phó Lăng Trí cau có, buồn bực ra mặt. Ông ta đã ném toàn bộ tài sản của mình vào lần đầu tư này, nếu không có tiền để vận hành thì làm sao thu hồi vốn?
***
Chủ nhiệm giáo vụ Tôn Hồng làm việc rất hiệu quả, lần này Nhϊếp Song và các nữ sinh khác đều bị ghi lỗi vào học bạ.
Những học sinh này đã bị ghi lỗi hai lần, điều đó cũng đủ để khiến họ không thể vào trường cấp ba trọng điểm.
Bây giờ, họ vừa nhìn thấy Tư Vũ liền đi đường vòng, chuyện này đã trở thành một hiện tượng kỳ lạ của lớp 9A2.
Cố Tuyển Diên không biết chuyện cuộc ghi âm trong điện thoại, cậu cũng không hiểu tại sao nhóm Nhϊếp Song lại bị phạt trong vụ việc này, nhưng cậu sẽ không xen vào chuyện của người khác, chỉ là không thích Tư Vũ cho lắm.
Về phần Tư Vũ, cô không quá quan tâm đến những gì đang diễn ra xung quanh, bây giờ cô đã bước vào vòng hai của cuộc thi cờ lật trên mạng. Trong hai ngày tới, cô phải thắng được giải thưởng hai triệu tệ.
Rất nhiều người đã bị loại ở vòng thứ hai, nửa ngày nữa cô sẽ tiến vào vòng ba, cũng chính là vòng quyết định.
Càng đến gần trận chung kết, fan của Tư Diễm càng điên cuồng vùi dập Quỷ Tàng, chỉ ước gì có thể leo qua dây mạng để lôi danh tính của cô ra và tha hồ giẫm đạp.
Người qua đường trở thành fan Quỷ Tàng cười đau cả bụng.
[Fan của Tư Diễm thật kinh khủng, thấy Quỷ Tàng nắm chắc vị trí thứ nhất thì nóng mắt liên tục spam, chửi mắng ầm ĩ. Đây là phẩm chất của fan Tư Diễm sao?]
[Nếu Quỷ Tàng thật sự là máy tính, chẳng lẽ ban tổ chức lại không biết ư? Tư Diễm dù gì cũng là công chúa của gia tộc lớn, ai dám dùng máy tính để đối phó với cô ta? Thật sự không dám đọc bình luận của fan Tư Diễm luôn.]
[Fan của Tư Diễm ghê gớm thật đấy, chửi mắng Quỷ Tàng cả trên Weibo, mặc dù rõ ràng là Quỷ Tàng chẳng hề động chạm gì đến họ.]
Tại nhà họ Tư, Tư Diễm xin nghỉ ở nhà chơi cờ. Cô ta cau mày khi đọc những bình luận nghiêng về phía Quỷ Tàng.
Dù Quỷ Tàng có “nắm chắc vị trí thứ nhất” thì cô ta mới là người chiến thắng thực sự.
Cô ta không quan tâm đến hai triệu tiền thưởng mà chỉ để ý đến chuyện thắng thua.
Ban tổ chức mời cô ta đến đây là để cô ta giành chiến thắng trong cuộc thi này.
Người chiến thắng mặc định làm sao có thể thua một Quỷ Tàng không rõ danh tính được? Cho dù những người qua đường này có phát biểu lung tung thì Quỷ Tàng mà họ ủng hộ vẫn sẽ thua thảm hại.
Thấy Quỷ Tàng lại đánh bại một đối thủ nữa, Tư Diễm càng cau mày hơn.
Một lúc sau, cô ta lại lấy điện thoại di động ra bấm số của ban tổ chức: “Rốt cuộc Quỷ Tàng là chuyện gì thế? Không phải người do các anh cố ý mời đến đấy chứ?”
Lúc này, ban tổ chức cũng rất lúng túng vì không thể tìm ra người đó.
Chiếc điện thoại di động của Tư Vũ vốn dĩ là của Hàn Mục Lẫm, rất khó truy tìm dấu vết của người sử dụng.
Tư Diễm không nhận được câu trả lời thỏa đáng bèn cúp máy, gọi lại cho người lần trước: “Đã tìm ra lai lịch của người đó chưa?”