Lão Tổ Toàn Năng Tái Sinh Sau Bão Táp

Chương 45

“Tiểu Lam.”

“Chú Lương?”

Cô bé ngây ra nhìn người đàn ông trung niên lao vào phòng. Lương Dịch lo lắng hỏi: “Tiểu Lương, cháu không sao chứ?”

Cô bé mím môi lắc đầu, trông có phần quật cường.

“Cháu đột nhiên biến mất, chú Lương chỉ lo cháu gặp phải chuyện gì.”

“Cháu xin lỗi chú.” Cô bé áy náy nói.

“Cháu không sao là tốt rồi.” Lương Dịch liền bình tĩnh lại, chợt nghĩ ra điều gì đó, bèn đứng dậy nói với Hàn Mục Lẫm: “Cảm ơn anh rất nhiều.”

“Chuyện nhỏ thôi mà.”

Lương Dịch sửng sốt khi nhìn thấy rõ Hàn Mục Lẫm, tuy không quen biết anh, nhưng qua khí chất và cách ăn mặc của anh cũng đủ biết lai lịch của anh không hề đơn giản.

Vì vậy, anh ta không khỏi hơi cảnh giác.

Hàn Mục Lẫm thấy người này đang đề phòng mình thì nhíu mày, nói với Tư Vũ: “Người nhà của cô bé đã tới rồi, chúng ta nên đi thôi. Nhóc Tiểu Vũ, đi nào!”

Cô tỏ vẻ không hài lòng khi anh gọi mình như vậy, nhưng không phản bác mà chỉ ngoan ngoãn đi theo anh.

“Đợi đã!” Lương Dịch ngăn họ lại, lấy từ trong túi áo ra một chiếc thẻ và đưa cho họ: “Đây là một chút quà nhỏ để bày tỏ lòng biết ơn của chúng tôi, cảm ơn hai người đã cứu Tiểu Lam.”

Hàn Mục Lẫm bật cười: “Không cần.”

Muốn dùng tiền để sỉ nhục anh ư?

“Bao nhiêu?” Tư Vũ bỗng nhiên quay đầu lại hỏi.

Lương Dịch ngẩn người giây lát, rồi mỉm cười hiểu ý: “Ba triệu tệ.”

“Cảm ơn.” Cô nhận lấy tấm thẻ, sau đó nhìn cô bé và nói: “Bác sĩ bình thường không thể chữa khỏi bệnh của cô bé đâu. Tôi đã nhận tiền của ông rồi, khi nào tôi chuẩn bị xong xuôi, tôi sẽ xóa bỏ lời nguyền cấm kỵ trên người cô bé.”

Lương Dịch ngây ra như phỗng, sắc mặt lập tức thay đổi, cảnh giác nhìn Tư Vũ. Cô chỉ để lại câu này rồi rời đi.

***

Ánh đèn neon chiếu xuyên qua cửa sổ xe, hắt lên gương mặt Tư Vũ, tạo thành một khoảng sáng tối lờ mờ.

Khi nhìn từ bên cạnh, trên người cô toát ra một cảm giác bí ẩn và lãnh đạm không thể giải thích được.

Hàn Mục Lẫm nhíu mày: “Nếu cô thật sự thiếu tiền, anh đây có thể cho cô vay mà."

“Không cần.”

Anh nhếch khóe miệng, nói: “Đừng vội từ chối.”

“Cho tôi xuống xe ở phía trước.

“Không cân nhắc đến việc vay tiền của anh đây thật à?”

“Dừng xe.”

Cô gái này rõ ràng là không muốn phí lời với anh.

Hàn Mục Lẫm dừng xe lại, nhìn cô nhanh nhẹn xuống xe. Anh thò đầu ra ngoài cửa sổ, gọi với theo: “Nhóc Tiểu Vũ!”

Cô cau mày, cuối cùng vẫn quay đầu lại nhìn anh.

Đôi mắt cô đen láy, mặc dù ánh mắt rất lạnh lùng, nhưng vào lúc này khi đứng ngược sáng, đột nhiên lại cho người ta một cảm giác thật dịu dàng.

“Đừng quên giao hẹn giữa chúng ta!”

“Vâng.” Nói đoạn, cô quay người đi về phía nhà mình.

Lần trước vay tiền anh, anh đã đưa ra một điều kiện, chứ không phải giữa họ có giao hẹn gì.

***

Buổi sáng, Tư Vũ vừa ra ngoài một lúc thì Phó Lăng Trí đi vào phòng, muốn nói chuyện với Phó Nguyên Ngọc đang cho Phó Trác ăn sáng.

Tôn Ưu vẫn chưa đi làm mà kéo Cao Mai vào phòng.

Bà ta đang lấy làm khó hiểu, chợt nghe thấy Phó Lăng Trí cắt ngang cuộc nói chuyện giữa Phó Nguyên Ngọc và Phó Trác: “Nguyên Ngọc, lần này anh và chị dâu cô dự định nghỉ việc rồi tự mở công ty. Bây giờ công ty của bọn anh còn thiếu một ít vốn, định hỏi cô xem có thể hỗ trợ anh chị một chút không?”

Phó Nguyên Ngọc nhíu mày: “Trước đây anh chị muốn vào công ty này làm việc, em đã cho anh chị một khoản để xin việc. Làm việc ở đó lương cao, phúc lợi cũng tốt. Công việc tốt như vậy mà anh chị vào làm chưa được năm năm đã muốn ra ngoài tự mở công ty riêng. Không phải em phản đối anh chị mở công ty mà điều kiện trước tiên là anh chị phải có đủ tài chính, hơn nữa, phải có đường lối làm ăn của riêng mình. Không phải ai cũng có thể tự mình làm chủ đâu.”

Phó Lăng Trí không thích nghe những lời này, trong lòng thầm nghĩ nếu có tiền thì xòe tiền ra, đừng nói nhiều. Ông ta sốt ruột nói: “Nguyên Ngọc à, bọn anh có đối tác mà. Thật ra, bọn anh đã làm xong thủ tục rồi. Anh chị đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ thiếu một ít vốn để đi vào hoạt động thôi. Cô yên tâm, chỉ trong vòng chưa đầy nửa năm là bọn anh có thể thu hồi vốn.”

“Anh cả, em nói thật với anh, số tiền nhà họ Tư gửi cho em, em đều trả lại hết rồi. Bây giờ trong tay em chỉ có mấy chục nghìn. Vả lại, em nghỉ ở nhà đã lâu, lấy đâu ra tiền hỗ trợ anh chị.”

Phó Lăng Trí cau mày: “Sao cô lại cố chấp thế? Nói thế nào thì Tiểu Vũ cũng là con cháu nhà họ Tư, cho dù cô ly hôn thì bố của con bé cũng phải chu cấp cho nó. Huống hồ, vợ chồng cô còn chưa ly hôn. Cô nhận số tiền ấy là lẽ đương nhiên.”