Lão Tổ Toàn Năng Tái Sinh Sau Bão Táp

Chương 44

Mặc dù không thi đấu với Quỷ Tàng, nhưng qua các ván đấu lớn có thể thấy được rằng Quỷ Tàng rất đáng gờm.

Vòng loại trực tiếp đã kết thúc.

Tư Diễm lập tức cầm điện thoại di động gọi một cuộc, đồng thời nheo mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.

“Có xem cuộc thi cờ lật tự do không? Tìm kiếm thông tin cá nhân của Quỷ Tàng cho tôi.”

Người ở đầu dây bên kia đáp: “Chỉ là một trò chơi trực tuyến tầm phào thôi mà, có cần thiết phải điều động bọn tôi không?”

“Trong thế giới của tôi, tôi không cho phép tiềm ẩn bất kỳ khả năng thua cuộc nào hết.”

“Được rồi, giao cho tôi...”

***

Sau khi thành công lọt vào vòng thứ hai, Tư Vũ thoát khỏi màn hình cuộc thi và gọi điện cho ai đó.

“Làm thế nào để kiếm tiền nhanh chóng?”

Hàn Mục Lẫm đang tắm liền tắt vòi nước, một tay chống vào tường, tay kia cầm điện thoại di động.

“Tôi cần nhiều tiền hơn.”

“Cô đã tiêu hết một triệu rưỡi tôi đưa cho cô rồi à?” Anh nghĩ bụng, đúng là cô nàng tiêu tiền như rác.

“Chỗ đó không đủ.”

“Cô định làm gì?”

“Mua nhà.”

Hàn Mục Lẫm nhếch khóe miệng: “Cô chờ một lát.”

Anh cúp máy, tắm rửa sạch sẽ rồi nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề, đi ra ngoài.

Cừu Tây Nguyên ngồi trên lan can hành lang hóng gió, thấy thế bèn hỏi: “Cậu chủ Hàn đi đâu đấy? Có thể dẫn tôi đi cùng không?”

“Trông nhà cho cẩn thận.”

Cừu Tây Nguyên không muốn làm cún trông nhà nghẹn họng.

Hàn Mục Lẫm cầm điện thoại di động và chìa khóa xe đi ra ngoài.

***

Tư Vũ đứng ở ven đường vắng vẻ, cúi đầu lướt điện thoại.

Cô đang tìm kiếm cách kiếm tiền nhanh chóng trên mạng, cuối cùng tìm thấy rất nhiều kết quả, nào là buôn bán, thậm chí còn có cả việc cướp ngân hàng, rõ ràng là chẳng đáng tin cậy.

Đèn pha ô tô rọi tới, tiếng còi xe vang lên.

Cửa sổ ghế lái trượt xuống, Hàn Mục Lẫm ngậm điếu thuốc, hơi ló đầu ra ngoài.

Tư Vũ bước tới, mở cửa lên xe.

“Cô muốn mua nhà kiểu gì?”

“Biệt thự loại nhỏ.”

“Cô nhóc ơi, yêu cầu của cô quá cao thì phải.”

“Tôi không thích căn hộ cao tầng.”

“Nhà họ Phó đòi mua biệt thự à?”

Nhà họ Phó này đúng là quỷ hút máu, chẳng qua là người đàn ông họ Tư đó thích Phó Nguyên Ngọc, nếu không nhà họ Phó đừng hòng lấy được một xu từ nhà họ Tư.

Song, bọn họ vẫn không biết đủ, còn muốn lợi dụng, vắt kiệt hai mẹ con Tư Vũ.

“Mẹ con tôi phải chuyển ra ngoài.”

“Họ đuổi hai mẹ con cô đi à?”

“Suốt ngày ầm ĩ, phiền lắm.”

Hàn Mục Lẫm suy nghĩ một lúc mới hiểu được cô đang nói gì.

“Cô vẫn đang tuổi vị thành niên, không có cách nào kiếm tiền nhanh chóng đâu. Thế này nhé, anh đây cho cô vay thêm ba triệu nữa.”

Tư Vũ nhíu mày: “Không đủ.”

Đúng lúc này, Hàn Mục Lẫm đột ngột phanh gấp.

Một cô bé lao ra từ phía trước, ngã xuống trước đầu xe, sau đó không có động tĩnh gì.

Anh nhướng mày, nói: “Ngồi yên trên xe, để tôi xuống xem thế nào.”

Thật phiền phức.

Ở đây không có vạch kẻ đường dành cho người đi bộ, hai bên đều là đường cái.

Mặc dù là cô bé đó bất thình lình chạy ra, nhưng anh vẫn phải chịu một phần trách nhiệm.

Hàn Mục Lẫm bế cô bé đã ngất xỉu lên xe.

Tư Vũ liếc nhìn cô bé: “Con bé bị bệnh.”

Hơi thở hỗn loạn, không phải bị bệnh mà là có thứ gì đó đang xung đột trong cơ thể.

Cô bé mặc váy ngắn màu đen gọn gàng, mặt mũi sáng sủa xinh xắn, khoảng sáu, bảy tuổi.

Hàn Mục Lẫm hơi bế tắc: “Đưa con bé đến bệnh viện trước đã.”

Tư Vũ ngồi ở ghế sau, đưa tay bắt mạch cô bé một cách rất tự nhiên, ánh mắt sáng lấp lánh.

***

Khi đến bệnh viện, Hàn Mục Lẫm bế cô bé vào phòng khám để bác sĩ kiểm tra. Sau khi chắc chắn không có vấn đề gì nghiêm trọng, anh mới đặt cô bé lên giường.

Tư Vũ ngồi bên giường, nhìn ra ngoài phòng khám.

Hàn Mục Lẫm mua cho cô một hộp sữa ấm.

Cô nhận lấy, hơi cau mày khi ngửi thấy mùi sữa nhưng vẫn uống.

“Đợi người nhà của con bé đến rồi tôi đưa cô về.”

Anh chỉ mất vài phút để tìm được người nhà cô bé.

“Vâng.”

“Có muốn chợp mắt một lát không?”

Nói đoạn, anh hạ ghế của cô xuống.

Tư Vũ đưa tay ngăn động tác khom người của Hàn Mục Lẫm, khẽ nhíu mày khi ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh.

Anh liền lùi lại, hết nhìn cô gái đang ngồi trên ghế, rồi lại nhìn cô bé đang nằm trên giường, càng cảm thấy bó tay hơn.

Cũng chỉ có anh mới ra ngoài “trông trẻ” vào lúc nửa đêm.

Tư Vũ lại liếc nhìn cô bé.

Hàn Mục Lẫm cũng nhận ra cô bé này không tầm thường, nhưng anh không thích lo chuyện bao đồng.

***

Nửa tiếng sau, một người đàn ông trung niên hớt hải chạy vào, đúng lúc cô bé trên giường tỉnh lại.