“Anh nói gì?”
“Cô đã đi vào khu vực bên trong, cô vào đó bằng cách nào?”
“Thì đi vào thôi.”
Hàn Mục Lẫm nhếch khóe miệng, nói: “Em gái, nói dối sẽ bị trừng phạt đấy.”
Tư Vũ vẫn tập trung vào đồ ăn và phớt lờ anh.
Anh im lặng một lát rồi nói tiếp: “Người của tôi đã kiểm tra hiện trường, rất có thể những con chó đó nhằm vào cô.”
Động tác nhai của cô thoáng dừng lại, sau đó lại cúi đầu ăn tiếp.
“Cô có cho rằng mình đã đắc tội với người nào đó không?”
“Không.”
“Em gái à, tôi đã giúp cô đấy, cô thật sự không muốn hợp tác với tôi sao?”
“Giúp tôi?” Anh giúp cô việc gì?
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, anh tốt bụng nhắc nhở: “Tôi đã đuổi người của nhà họ Lôi ra khỏi huyện rồi.”
Tư Vũ liếc nhìn anh, thản nhiên đáp: “Lo chuyện bao đồng.”
Hàn Mục Lẫm nghẹn họng.
***
Ngay khi Tư Vũ bước vào lớp thì có người đến gọi cô đi.
“Tư Vũ, thầy chủ nhiệm giáo vụ bảo cậu đến căn phòng một chuyến.”
Ba phút sau.
Có tiếng khóc thút thít trong văn phòng, một số phụ huynh đang nói chuyện với chủ nhiệm giáo vụ và Tiết Băng Lợi với vẻ mặt căng thẳng.
Thấy Tư Vũ bước vào, họ đồng loạt quay người lại, nhìn chòng chọc vào cô.
“Thầy Tôn, đây là em học sinh đã đẩy con tôi xuống sông, phải không? Trông sáng sủa thế kia mà lại độc ác vậy. Nhà trường dạy dỗ kiểu gì đấy?”
Người vừa nói là mẹ của Nhϊếp Song. Chỉ với một câu này, bà ta đã chửi khéo tất cả giáo viên trong trường.
Chủ nhiệm giáo vụ mặt ngắn tũn.
Tiết Băng Lợi vừa bực mình vừa khó chịu. Chuyện hai học sinh bị thương trong chuyến dã ngoại còn chưa giải quyết xong, bây giờ Tư Vũ lại gây thêm phiền phức cho cô ta.
Cô không chỉ kéo tụt thành tích của cả lớp mà lần này còn gây rắc rối, sao lớp 9A2 lại có học sinh khó trị như vậy chứ?
“Chị Nhϊếp à, chị cứ bình tĩnh đã, có lẽ giữa các em học sinh có sự hiểu lầm gì đó."
Tuy rất cáu nhưng với tư cách là giáo viên chủ nhiệm, Tiết Băng Lợi vẫn phải ra mặt giải quyết.
Mẹ của Nhϊếp Song cười nhếch mép, nói: “Có hiểu lầm gì chứ? Lần trước cũng chính nó đã đánh con gái tôi trong nhà vệ sinh. Cô Tiết, chúng tôi yêu cầu nhà trường phải giải quyết cho công bằng. Học sinh nào đáng bị đuổi học thì vẫn phải đuổi học. Nếu còn tiếp tục giữ lại loại học sinh côn đồ kiểu này sẽ chỉ gây hại cho những học sinh khác mà thôi.”
Chủ nhiệm giáo vụ Tôn Hồng dàn hòa: “Chị Nhϊếp, nhà trường nhất định sẽ tìm ra sự thật và xử lý công bằng, tuyệt đối không thiên vị bất kỳ em học sinh nào.”
“Sự thật gì nữa? Lời nói của nhiều cái miệng như vậy còn chưa đủ độ tin cậy hay sao?”
Tư Vũ liền lấy điện thoại ra, bật đoạn ghi âm lên. Trong điện thoại di động có vài giọng nói vang lên, những người này đang bày mưu hãm hại cô.
Trong văn phòng đột nhiên im phăng phắc, chỉ có tiếng đoạn ghi âm phát ra từ điện thoại.
Mẹ Nhϊếp Song sững người, tái mặt.
Nhóm Nhϊếp Song càng co rúm người lại, nhìn chằm chằm vào Tư Vũ với sắc mặt trắng bệch.
Nghe xong, Tôn Hồng rất tức giận.
Mấy vị phụ huynh vẫn chưa lên tiếng nhưng lúc này mặt đã đỏ bừng.
Những gì họ đã nói với chủ nhiệm lúc nãy, bây giờ chẳng khác nào đang tự vả vào mặt mình.
“Không thể có chuyện đó được. Đây nhất định là Tư Vũ nhờ người phối âm, hoàn toàn không thể coi là chứng cứ.” Nhϊếp Song là người đầu tiên nhảy ra, sợ hãi chỉ vào mặt Tư Vũ và gào lên.
Cô ta đã bị ghi lỗi vào học bạ một lần, nếu lại bị ghi lỗi lần nữa thì thật sự sẽ không thể tiếp tục theo học tại ngôi trường này.
Kỳ thi lên cấp ba đã ở ngay trước mắt, chẳng lẽ cô ta còn phải chuyển trường sao?
Những nữ sinh khác cũng mặt cắt không còn giọt máu.
Tiết Băng Lợi cau mày: “Chị Nhϊếp, sự thật đã rõ ràng, chuyện này...
“Chuyện này còn chưa được làm rõ, không thể giải quyết như vậy được.” Mẹ Nhϊếp Song vội vàng nói.
Tôn Hồng nghiêm mặt: “Chị Nhϊếp, nhà trường sẽ xử lý việc này một cách khách quan.”
Sắc mặt bà ta lập tức thay đổi.
***
Mọi người trong lớp 9A2 đều háo hức chờ xem trò cười của Tư Vũ, kết quả lại bị vả mặt.
Cô không chỉ bình an vô sự trở về mà còn khiến nhóm Nhϊếp Song bị giữ lại “uống trà” trong văn phòng giáo viên.
Lúc đó, Đào Hinh Nhiễm không tham gia mà chỉ đứng nhìn nên mới thoát được một kiếp nạn.
Thấy Tư Vũ thản nhiên ngồi lại chỗ của mình, cô ta tức nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ lần này Tư Vũ lại không hề hấn gì, đúng là may mắn không để đâu cho hết. Sao lần nào cô cũng có thể bình yên thoát được vậy?
“Tư Vũ.” Tôn Mục Sâm xáp lại gần cô.