“Cố Tuyển Diên, mau cứu họ đi!” Đào Hinh Nhiễm hét to.
Cố Tuyển Diên không quan tâm đến Tư Vũ nữa mà chạy tới bờ sông cứu người.
***
Tại bệnh viện.
Hôm nay, Phó Lăng Trí đã xin nghỉ để đưa mọi người đến đây. Cả nhà đang đứng trong phòng bệnh và trách móc Phó Nguyên Ngọc.
“Mày có ý gì hả? Y thuật của nhà họ Lôi ở thành phố Thân đã được công nhận là đứng đầu cả nước, vậy mà mày lại từ chối một chuyện tốt như thế. Đúng là khiến tao tức chết mà.” Cao Mai chỉ vào mặt Phó Nguyên Ngọc mà chửi mắng té tát, chỉ thiếu nước dí ngón tay chọc thủng đầu con gái mình.
Phó Lăng Trí cũng hùa theo bà ta: “Nguyên Ngọc, bây giờ người nhà họ Lôi đang ở đâu? Chúng ta nhanh chóng gọi điện thoại cho họ...”
“Sức khỏe của bố đã hồi phục, dự định hôm sẽ xuất viện.” Phó Nguyên Ngọc không thèm để ý đến những lời của hai người đó.
“Mày đúng là đồ ương bướng cố chấp. Mày có số điện thoại của nhà họ Lôi đúng không? Mau gọi cho họ đi, cơ hội ngàn năm có một như vậy mà không biết đường nắm lấy. Mày càng ngày càng ngu ngốc rồi đấy con ạ.” Cao Mai gắt gỏng.
“Mẹ, nhà họ Lôi là loại người nào, con biết rõ nhất. Bọn họ chỉ muốn nghiên cứu thân thể của bố con mà thôi, chứ không phải muốn chữa bệnh cho bố con.”
“Thế thì sao? Để họ nghiên cứu một chút thì đã chết ai.”
Đúng lúc này, Tư Vũ mở cửa bước vào.
Tiếng nói chuyện trong phòng liền dừng lại.
“Tư Vũ đến rồi à.” Phó Lăng Trí ngượng ngùng cất lời.
Cô đi thẳng đến bên giường bệnh của Phó Trác, rồi hỏi: “Hôm nay ông sẽ xuất viện ạ?”
Phó Trác đã không muốn ở lại bệnh viện thêm một phút nào nữa: “Nếu được xuất viện thì cứ xuất viện càng sớm càng tốt.”
“Xuất viện cái gì, bây giờ ông như vậy, xuất viện rồi ai chăm sóc ông? Nếu có mệnh hệ gì thì ai chịu trách nhiệm? Nguyên Ngọc chắc?” Cao Mai nói với giọng chua ngoa: “Chuyện gì ông cũng nghe lời con gái yêu quý của ông, nhưng sau này vẫn cần con trai ông phải phụng dưỡng ông đấy.”
Bà ta muốn chồng mình phải phân biệt rõ ai mới là chỗ dựa tuổi già của mình.
Phó Trác không vui ra mặt: “Nguyên Ngọc cũng là con của chúng ta.”
“Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi. Nó đã không mang lại lợi lộc gì cho cái nhà này đã đành, lại còn dẫn theo một của nợ về nhà chúng ta.” Bà ta vừa nói vừa lạnh lùng nhìn Tư Vũ.
Tư Vũ vẫn ngó lơ bà ta, chỉ nói với Phó Nguyên Ngọc: “Để con đi làm thủ tục xuất viện.”
“Để mẹ đi thì hơn.”
“Đi đâu mà đi, không được xuất viện. Mày gọi người nhà họ Lôi trở lại đi, cứ nói với họ là nhà họ Phó chúng ta đồng ý để họ làm nghiên cứu.”
Phó Nguyên Ngọc cau mày: “Bọn con đã chuẩn bị đầy đủ giấy tờ rồi, chỉ cần đóng tiền là có thể ra viện.”
Nhà họ Lôi dễ gần vậy sao?
Tư Vũ cầm lấy những giấy tờ đã được Phó Nguyên Ngọc chuẩn bị để đi đóng tiền viện phí.
“Tiêu Vũ à.” Phó Lăng Trí muốn ngăn cản nhưng vừa bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của cô liền ngậm miệng lại.
Có thể tạo mối quan hệ với gia đình quyền quý ở thành phố Thân là cơ hội trời cho, kết quả lại bị Phó Nguyên Ngọc nhẹ nhàng gạt đi.
Tư Vũ đi ra khỏi phòng bệnh.
Sau khi thanh toán viện phí, Phó Trác được xuất viện.
Tôn Ưu đang cuống quýt chạy ra ngoài thì gặp mọi người trở về. Bà ta cũng không quan tâm nhiều, chỉ kéo tay chồng mình, hai mắt đỏ hoe và nói: “Lăng Trí, anh mau vào nhà xem đi, Hâm Hâm bị sốt cao, cứ nói mớ suốt thôi.
“Cái gì?” Cao Mai hoảng hốt hỏi lại.
Sau đó, họ bỏ mặc Phó Trác, lật đật chạy lên lầu.
Một lát sau, Phó Lăng Trí cõng Phó Lâm Hâm xuống lầu, đưa lên xe rồi lái đến bệnh viện.
Căn nhà bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
“Tiểu Vũ, con đi học đi kẻo muộn, ông ngoại con ở nhà đã có mẹ. Con cầm lấy tiền, mua chút gì đó ăn tạm trên đường nhé.”
Tư Vũ nhận lấy tiền rồi đi ra ngoài.
***
Cô mua đồ ăn nhẹ bên lề đường, đang định trả tiền thì một bàn tay đã xòe tờ tiền ra.
Tư Vũ quay sang nhìn người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh.
Mọi người xung quanh đều chỉ trỏ bàn tán về họ, một số nữ sinh còn thốt lên kinh ngạc trước vẻ đẹp trai của Hàn Mục Lẫm.
“Chưa ăn cơm à?” Anh thoáng nhìn cô.
Tư Vũ đáp “Vâng” một tiếng rồi cầm lấy đồ ăn đã được đóng gói cẩn thận.
Hàn Mục Lẫm chỉ chiếc xe đỗ gần đó: “Lên xe ngồi ăn nhé”
Sau đó, cô ngồi trong xe của anh, vừa ăn vừa tới trường.
“Ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì vậy?” Cuối cùng Hàn Mục Lẫm cũng hỏi cô về chuyện xảy ra vào thứ Bảy.