Có điều, anh lại cho cô cảm giác hơi lạ.
***
Những gì xảy ra vào thứ Bảy đã khắc sâu trong tâm trí các học sinh lớp 9A2, muốn quên cũng không thể quên được, dù được các bác sĩ tâm lý điều trị cũng không có hiệu quả.
Hôm đó, nhóm của Đào Hinh Nhiễm xin nghỉ ở nhà, không tham gia buổi dã ngoại nên đã may mắn thoát được sự cố kinh hoàng này.
Tư Vũ vừa bước vào lớp đã thu hút ánh mắt của các bạn học.
Mọi người đều nghĩ rằng sao một kẻ thiểu năng trí tuệ như cô lại không chết trong thảm họa ngày hôm đó?
Sau khi bị dạy cho một bài học nhớ đời, nhóm Đào Hinh Nhiễm nhìn thấy cô thì giống như nhìn thấy kẻ thù với ánh mắt đầy căm hận.
Cô đã khiến họ bị ghi lỗi vào học bạ, phải mang theo vết nhơ này. Tất cả đều là lỗi của cô. Chuyện ngày hôm đó chỉ là do họ không lường trước được mà thôi.
Cứ chờ xem, họ sẽ khiến cô phải trả giá đắt.
Sau khi trải qua vụ việc trong buổi dã ngoại, tinh thần của Tiết Băng Lợi cũng rất sa sút.
Vấn đề bồi thường cho hai học sinh vẫn chưa được giải quyết, khiến cô ta lo lắng đến độ đau đầu nhức óc.
Vì thế, cô ta cũng chẳng còn sức để quản lý các học sinh trong lớp.
Trong giờ nghỉ giải lao giữa các tiết học, Nhϊếp Song theo nhóm Đào Hinh Nhiễm đi đến góc khuất của hành lang.
“Sau giờ học hôm nay, hãy tìm cách lừa Tư Vũ ra ngoài. Không phải nó thích Cố Tuyển Diên ư? Hinh Nhiễm, chúng ta lừa nó ra bờ sông đi. Trong tiết học bơi lần trước, nó vừa nhìn thấy nước, sắc mặt đã tái mét. Xem ra, nó rất sợ nước.”
Đào Hinh Nhiễm liền nói: “Nhϊếp Song, cậu đi gọi nó đến đó đi.”
Nhϊếp Song cười khẩy, đáp: “Được.”
Họ đã bị ghi lỗi vào học bạ, Tư Vũ cũng đừng hòng được yên ổn.
***
“Tư Vũ, chuyện lần trước là bọn tôi không đúng, xin lỗi nhé. Biết cậu thích Cố Tuyển Diên nên hôm nay bọn tôi đã đặc biệt tạo cho cậu một cơ hội, coi như là bày tỏ thành ý xin lỗi. Sau giờ học, cậu đi cùng tôi nhé.” Nhϊếp Song đứng trước mặt Tư Vũ và nói.
Mặc dù đó là một lời xin lỗi, nhưng giọng điệu của cô ta vẫn rất ngạo mạn.
Tư Vũ chẳng buồn nhìn cô ta, khiến cô ta hơi tức giận: “Này Tư Vũ, cậu có nghe tôi nói không đấy?”
Cô chỉ hờ hững liếc nhìn cô ta. Thái độ phớt lờ của cô khiến cô ta càng khó chịu hơn, bỗng dưng thẹn quá hóa giận, đang định nói tiếp thì chuông báo vào lớp vang lên.
“Nhớ kỹ nhé, sau khi tan học thì đi cùng với tôi”
Nhϊếp Song vẫn bỏ lại câu này rồi trở về chỗ của mình.
Buổi trưa, sau giờ học, Tư Vũ đeo ba lô trên vai, vừa ra khỏi trường thì nhìn thấy nhóm Đào Hinh Nhiễm đang đứng dưới tán cây râm mát.
“Tư Vũ, cậu đã đến rồi thì chúng ta đi thôi, đừng để Cố Tuyển Diên phải đợi.”
Bờ sông vừa hay lại gần bệnh viện, hôm nay Tư Vũ cũng phải đi con đường này.
“Hinh Nhiễm à, tớ đã nói là nó sẽ háo hức đi cùng chúng ta mà.”
“Mơ tưởng đến Cố Tuyển Diên sao? Không nhìn xem mình là cái thá gì.”
“Một người là học sinh giỏi top đầu, một người là đứa ngu si đần độn, sao có thể đứng cùng nhau được chứ?”
Họ đều nói với giọng điệu khinh bỉ.
“Tư Vũ, cậu đi đây đấy, bên này cơ mà.”
Khi đi đến đường bờ sông, thấy cô rẽ sang một hướng khác, họ vội vàng gọi cô lại.
Tư Vũ dường như không nghe thấy, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Thấy thế, Nhϊếp Song cả giận chạy tới, định túm cô lại, nhưng bàn tay vừa chạm vào vạt áo cô liền bị trượt, suýt nữa thì ngã sõng soài.
“Cậu làm gì vậy hả Tư Vũ? Khó khăn lắm bọn tôi mới tạo ra cơ hội này cho cậu, cậu giở trò điên khùng gì đấy?”
Tư Vũ dửng dưng như không.
Nhϊếp Song quay đầu nhìn dòng sông ngay trước mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mau đến giúp tớ một tay.”
Nói rồi, cô ta kéo tay Tư Vũ đi về phía bờ sông.
Ngoại trừ Đào Hinh Nhiễm ra, những nữ sinh khác đều chạy tới giúp Nhϊếp Song.
***
Hai phút sau. “Phụt phụt!”
“Cứu tớ với, tớ không biết bơi.”
“Hinh Nhiễm ơi!”
Đào Hinh Nhiễm trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn Tư Vũ ném những người đó xuống sông.
Người cuối cùng định bỏ chạy nhưng đã bị cô đạp thẳng xuống nước.
Đào Hinh Nhiễm vừa sợ hãi vừa tức giận kêu lên: “Tư Vũ, mày định gϊếŧ người à?”
Có điều, cô thản nhiên quay người rời đi, hoàn toàn không đếm xỉa đến cô ta.
Cô vừa bước lên bậc đá thì nhìn thấy Cố Tuyển Diên đứng đó.
Đào Hinh Nhiễm gọi điện thoại bảo cậu ra đây, nhưng khi đến nơi lại nhìn thấy cảnh tượng này.
Cậu cau mày, nói: “Tư Vũ, cậu làm vậy có phải rất quá đáng không?”
Tư Vũ đi ngang qua cậu, không nói một lời.