“Đúng vậy!”
“Người ra ngoài giao thiệp chắc hẳn là ông Hai nhà họ Lôi.” Anh cũng không vòng vo nhiều lời với họ, mà thẳng thừng ra lệnh: “Nhà họ Lôi các vị tạm thời hãy tránh xa phạm vi huyện Tung Sơn.”
Mới đầu, Lôi Bảo Tuệ còn sửng sốt trước tướng mạo điển trai của người đàn ông này, nhưng vừa nghe anh nói vậy, cô ta liền có ác cảm, sắc mặt sa sầm: “Sao thế, chẳng lẽ ở đây có thứ gì mà nhà họ Lôi không thể động vào ư?”
Ánh mắt Hàn Mục Lẫm bỗng trở nên sâu thẳm: “Cô Lôi, các vị đã đi quá giới hạn rồi đấy.”
“Chúng tôi cần một lý do chính đáng.”
“Cô chắc chắn là muốn đòi hỏi một lý do chính đáng từ tôi ư?” Hàn Mục Lẫm cười đểu: “Nhà họ Lôi quyền thế ngập trời, chắc hẳn ông Hai nhà họ Lôi cũng đã nghe thấy lời đồn về tôi ở thành Tứ Cửu rồi nhỉ?”
Anh không hề xấu hổ khi phải mang danh sát tinh mà còn lấy làm tự hào về điều đó.
“Anh.”
Mặt Lôi Khải Thiên và Lôi Bảo Tuệ đều biến sắc.
Tuy nhiên, ông ta vẫn giữ được bình tĩnh mà ngăn cháu gái nhà mình lại: “Cậu Năm nhà họ Hàn, chúng tôi có thể rời khỏi đây, nhưng ít nhất anh cũng phải có lời giải thích cho rõ ràng chứ.”
“Tôi nhìn các vị thấy chướng mắt, được chưa?”
“Anh đang đùa giỡn với chúng tôi.” Lôi Bảo Tuệ rất tức giận.
“Các vị hãy rời khỏi đây ngay đêm nay đi. Nơi này do người của chúng tôi toàn quyền tiếp quản. Bất cứ ai dám tự ý làm chuyện không nên làm, chúng tôi sẽ cưỡng chế trục xuất khỏi đây.”
Lúc này, Cừu Tây Nguyên mới bước ra, nói: “Ông Lôi, cô Lôi, xin mời.
Lôi Bảo Tuệ lườm Hàn Mục Lẫm một cái rồi mới hậm hực đi theo Lôi Khải Thiên.
Cừu Tây Nguyên quay đầu lại, giơ ngón tay cái lên với đội trưởng của mình.
Hàn Mục Lẫm lấy ra một gói thuốc lá nhãn hiệu Trung Hoa từ trong túi, rút một điếu rồi châm lửa.
“Nhà họ Lôi sớm muộn gì cũng sẽ sinh sự, đuổi họ đi sẽ an toàn hơn.”
“Thật sự không phải là vì điều tra ra bọn họ đã bắt nạt cô bé trong bệnh viện huyện ư?” Cừu Tây Nguyên đặt tay lên vai anh, cười nham nhở: “Tôi nói này, da mặt anh càng ngày càng dày đấy. Nếu hai người này nhất quyết không chịu rời đi, chẳng lẽ anh sẽ “đưa sính lễ” cho ông già đó thật sao? Người đàn ông lần trước…”
“Biến đi!” Nghĩ đến việc “đưa sính lễ” cho một người đàn ông, Hàn Mục Lẫm cũng lạnh sống lưng.
Nếu không phải do tình thế bất đắc dĩ, anh phải làm đến mức đó sao?
Anh rũ bỏ cơn ác mộng ra sau đầu, cất bước đi ra ngoài.
“Anh Hàn đi đâu đấy?”
“Đi dạo.”
“Nửa đêm rồi còn đi dạo, anh thảnh thơi nhàn hạ thật đấy”
“Cậu hãy để mắt đến họ, phải đảm bảo chắc chắn rằng họ rời khỏi huyện.”
Cừu Tây Nguyên chửi thề vài câu rồi đi sắp xếp vài người đi theo giám sát một già một trẻ nhà họ Lôi.
***
“Tiểu Vũ à, hôm nay con có đi học được không?”
Sau khi rửa mặt xong và từ trong nhà vệ sinh đi ra, Phó Nguyên Ngọc nhìn thấy Tư Vũ đeo ba lô bước vào, khom người đặt bữa sáng cho Phó Trác lên bàn.
Ông hỏi: “Hay là xin nhà trường cho nghỉ một ngày.”
Tối hôm qua, Tư Vũ đột nhiên trở lại bệnh viện, Phó Nguyên Ngọc biết chắc rằng cô đã phải chịu tủi thân khi một mình ở nhà họ Phó, nên cũng không đuổi cô về.
“Không cần đâu ông, cháu đi đây.” Nói đoạn, cô đeo ba lô ra khỏi bệnh viện.
Một người đàn ông mặc đồ ngụy trang của ngày hôm qua đang đứng nghiêm dưới gốc cây ven đường.
Các cô gái đi ngang qua thi nhau ngoái đầu lại, có người còn muốn chụp ảnh, nhưng vừa bắt gặp ánh mắt của người đàn ông liền giật mình sợ hãi đến mức suýt đánh rơi điện thoại.
Tư Vũ đi tới, đưa điện thoại di động cho anh.
“Cô không cần à?” Anh mỉm cười rũ mắt nhìn cô.
“Không.”
“Tôi đã nói cho cô rồi thì sẽ không lấy lại. Nếu cô không muốn giữ lại dùng thì cứ vứt đi. Xe của tôi đỗ ở bên kia, đi thôi, tôi đưa cô đến trường.”
Tư Vũ cất điện thoại vào ba lô rồi đi theo anh lên xe.
Sau khi lên xe, cô quan sát bên trong một lượt.
Bàn tay của người đàn ông đang cầm vô lăng rất đẹp, từng ngón tay đều thon dài cân đối.
“Chuyện của ông ngoại cô, có cần tôi giúp một tay không?”
“Ngày mai ông tôi sẽ xuất viện.”
“Vậy thì tốt rồi, ngày mai tôi sẽ đến đón mọi người.”
Tư Vũ nhíu mày, nghĩ bụng hình như hai người họ không thân quen đến mức này thì phải.
Hàn Mục Lẫm nhìn cô gái ngồi ở ghế sau qua gương chiếu hậu: “Chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi phải không?”
Tư Vũ cũng nhìn chằm chằm vào anh từ phía sau và nhớ lại những người mà mình từng biết, nhưng không có ấn tượng gì về người đàn ông này.