Lúc này đang là giờ nghỉ giải lao giữa các tiết học, mọi người chạy ra khỏi chỗ của mình đi loanh quanh trong lớp, chẳng ai buồn để ý đến Tư Vũ.
Cô nhướng mày, lãnh đạm nhìn cậu ta.
“Buổi tối tan học, bọn mình cùng đi thăm Tuyển Diên đi?”
“Tôi không rảnh.”
“Lúc đó, cậu không ngần ngại cản nguy hiểm cho cậu ấy. Bây giờ cậu ấy nằm viện, sao cậu lại không muốn đến thăm?”
Tư Vũ lấy ra mấy cuốn sách từ trong ngăn bàn, lật nhanh vài trang, phớt lờ Tôn Mục Sâm.
Thấy vậy, cậu ta lại nói: “Cậu không đi thật à? Đây là cơ hội hiếm có đấy, trước kia cậu là người tích cực nhất trong những chuyện như thế này mà.”
Chẳng lẽ cô đang chơi trò “vờ tha để bắt thật”?
Những cô gái vây quanh Đào Hinh Nhiễm thì thầm với giọng ghen tị: “Hinh Nhiễm, dạo này Tôn Mục Sâm làm sao thế? Suốt ngày cứ quấn lấy con ranh não tàn kia.”
Ai cũng biết chuyện Đào Hinh Nhiễm thích Cố Tuyển Diên, nhưng cậu lại thân thiết với hoa khôi của trường hơn. Lúc trước, có tin đồn hai người họ đang yêu nhau.
Nếu không phải nhà trường cấm học sinh yêu sớm, có lẽ hai người họ đã công khai từ lâu rồi.
Còn Tôn Mục Sâm là bạn nối khố của Cố Tuyển Diên, biết mọi chuyện lớn nhỏ của cậu.
Đào Hinh Nhiễm thường hay hỏi hỏi thăm về Cố Tuyển Diên qua cậu ta, đôi khi còn lợi dụng mối quan hệ của cậu ta để tiếp cận Cố Tuyển Diên.
“Ai mà biết được.”
Có khi Tôn Mục Sâm trúng tà cũng nên.
***
Vào ban đêm.
Trong cửa hàng nhỏ tồi tàn thắp đèn dầu, ông già đang thiu thiu buồn ngủ, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một con mèo đen lảng vảng trước mặt cô gái.
Ông ta định thần nhìn kỹ lại, cô gái đã đứng ngay trước mặt.
Lại là cô.
“Muốn mua gì?”
“Dược liệu.”
“Viết vào đây.”
Nói đoạn, ông ta đặt một đơn thuốc còn để trống trước mặt cô.
Cô cầm bút lên, viết ra một danh sách dược liệu và liều lượng.
“Nhiều vậy?” Ông già nhìn kỹ đơn thuốc, khóe miệng khẽ giật một cái
Cô cần nhiều dược liệu như vậy để ăn thay cơm à?
Tư Vũ giương đôi mắt lạnh lùng lên hỏi: “Có gì khó khăn ư?”
Ông già cảm thấy bị xem thường, bèn hắng giọng, nói: “Đương nhiên là không có gì khó khăn cả, nhưng cháu mua nhiều như thế, những loại dược liệu này lại có hàm lượng độc tố cực kỳ cao.”
“Ghi nợ.”
Ông ta trừng mắt nhìn cô.
Tư Vũ thản nhiên cầm lấy đơn thuốc, quay người định rời đi.
“Ơ kìa, cô bé này có chuyện gì mà chẳng nói một lời đã bỏ đi rồi. Quay lại đây, quay lại đây.” Ông già vẫy tay, rối rít gọi cô lại.
“Ghi nợ.” Cô lặp lại với giọng lạnh tanh.
Ông già im lặng hồi lâu, cuối cùng không kìm được chỉ vào mặt bàn: “Điền vào đi.”
Lần này là điền thông tin cá nhân và số tiền ghi nợ.
Giấy ghi nợ có hiệu lực về mặt pháp luật.
Sau đó, ông ta cất hai tờ giấy này vào ngăn kéo: “Ba ngày nữa đến lấy hàng.”
Tư Vũ trầm lặng rời đi.
***
Nhà họ Phó.
Phó Lâm Hâm đã hạ sốt.
Phó Trác được Phó Nguyên Ngọc chăm sóc.
Tư Vũ vừa vào cửa đã nhìn thấy Phó Lăng Trí đang ngồi trên sô pha trong phòng khách hút thuốc, mùi thuốc lá nồng nặc.
“Tiểu Vũ về rồi đấy à.”
“Vâng.”
“Muộn thế này mới vác mặt về, cũng không biết đường về sớm làm giúp việc nhà.” Giọng nói của Cao Mai vọng ra từ hành lang.
Phó Nguyên Ngọc nghe thấy tiếng động liền đi xuống lầu.
“Mẹ, Tiểu Vũ không biết làm việc nhà mà.”
“Còn không phải tại mày à? Làm gì có đứa con gái nào không biết làm việc nhà? Nó học hành đã chẳng ra gì, ở nhà nuôi “ba cô” nó như vậy, nếu nó không biết giúp đỡ việc nhà thì sau này khó gả chồng lắm.”
“Tiểu Vũ xinh xắn, sau này chắc chắn sẽ có rất nhiều người theo đuổi. Hai mẹ con con đã bàn bạc với nhau rồi, đợi sau khi bố con có thể xuống giường, bọn con sẽ chuyển ra ngoài ở.” Phó Nguyên Ngọc khó chịu nói.
“Cái gì? Hai mẹ con mày muốn chuyển ra ngoài ở?” Cao Mai cất cao giọng hỏi lại.
Phó Lăng Trí nhíu mày: “Nguyên Ngọc à, sao đang yên đang lành lại muốn chuyển ra ngoài?”
Tôn Ưu vừa vào bếp cũng thò đầu ra hóng hớt.
“Vốn dĩ em đã muốn nói chuyện này với mọi người từ lâu, nhưng trước đây tình hình của Tiểu Vũ không ổn định lắm...”
“Hai mẹ con chúng mày ăn vạ cái nhà này xong rồi vội vàng chuyển ra ngoài, để lại một mớ hỗn độn cho chúng tao đấy phải không? Ngay cả đồ vô ơn cũng không khiến người ta tức giận như chúng mày. Uổng công tạo sinh ra một đứa con gái như mày.” Cao Mai mắng chửi với vẻ mặt khó coi.
“Tiểu Vũ ở đây cũng gây phiền toái cho mọi người, hai mẹ con con chuyển ra ngoài cho mọi người thoải mái.”
Lúc trước, nếu không phải Phó Trác một mực giữ họ lại, lại thêm tình trạng của Tư Vũ không tốt lắm, thì Phó Nguyên Ngọc sẽ không trở về sống cùng nhà họ Phó.