“Người của chúng ta đã liên hệ với cơ quan chức năng và sẽ sớm có câu trả lời. Cháu đang nhìn gì thế?”
Lôi Bảo Tuệ xoay người nhìn xuống dưới lầu, nhưng đã không còn thấy bóng dáng của Tư Vũ. Cô ta nói: “Ông ơi, cháu đang thắc mắc là người nào đã lén sử dụng Quỷ Môn thập tam châm trong bệnh viện này. Nếu có thể tìm được người đó, cho dù phải cầu xin cũng mong họ chỉ dạy một số kỹ thuật, để gia tộc với tám tuyệt kỹ nổi tiếng trong nghề y của chúng ta không tiếp tục xuống dốc nữa.”Để tránh lại xảy ra chuyện không hay, Phó Nguyên Ngọc vẫn luôn đứng ở cửa sổ nhìn Tư Vũ đi mua đồ ăn về.
Kể từ sau lần trước, con gái bà đã có thể đi lại bình thường trong bệnh viện mà không có triệu chứng khác thường.
Đây quả là một điều rất tuyệt vời.
Bà ăn hết hộp cơm mà Tư Vũ mua về, nhưng khi ngẩng đầu lên thì lại thấy con gái mình mới chỉ ăn được vài miếng, bà liền nói: “Khi nào chúng ta về nhà, mẹ sẽ nấu đồ ăn ngon cho con nhé!”
Tư Vũ gật đầu.
Cô rất thích những món ăn do Phó Nguyên Ngọc tự tay nấu.
“Vừa rồi gặp được bạn cùng lớp, con đã chào hỏi các bạn à?”
“Vâng.”
“Mẹ không thể đi học cùng con, nên sau này con phải năng giao lưu, tạo dựng mối quan hệ tốt với các bạn trong lớp, nếu có chuyện gì, họ cũng có thể thay mẹ quan tâm chăm sóc con.”
“Vâng.”
“Tiểu Vũ sắp lên cấp 3 rồi, con muốn thi vào trường cấp 3 nào?”
“Mẹ muốn con học trường nào?”
“Mẹ thấy trường Trung học số 1 là tốt nhất, môi trường học tập cũng tương đối ổn. Con cứ cố gắng hết sức trong kỳ thi chuyển cấp, nếu không thi đỗ thì cũng đừng lo. Chúng ta có thể nhờ vả mà, con đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân.”
Tư Vũ nhướng mắt, đáp: “Không cần phải nhờ vả.”
“Được, vậy sau khi con thi đỗ, mẹ sẽ thưởng cho con một chiếc điện thoại di động nhé.”
Tư Vũ mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
***
Đã hơn 8 giờ tối, Lôi Khải Thiên và Lôi Bảo Tuệ đã ra ngoài chữa trị cho bệnh nhân đặc biệt.
Giám đốc Chung tươi cười đứng ở một bên, bên cạnh ông ta là Cố Thác, bố của Cố Tuyển Diên.
Lúc này, người của nhà họ Lôi bước vào, nói thầm vào tai Lôi Khải Thiên mấy câu.
Ông ta cau mày.
Thấy vậy, Lôi Bảo Tuệ bèn hỏi: “Ông Hai, thế nào rồi?”
“Bên kia từ chối.”
Cô ta cũng nhíu mày theo: “Không phải huyện Tung Sơn tiếp nhận vụ này ư?”
Trợ lý vừa đi thương lượng trở về, vội đáp: “Vụ này do lực lượng đặc biệt của quân đội tiếp nhận, thậm chí đội chữa trị cũng là người của họ.”
Lôi Khải Thiên trầm giọng nói: “Xem ra ở huyện Tung Sơn đã xảy ra chuyện lón."
“Ông ơi, không có cách nào liên lạc với người phụ trách sao?”
“Cô Bảo Tuệ, để tôi thử xem sao.” Trợ lý lập tức lấy điện thoại di động của mình ra và bấm một dãy số.
***
Tại nhà khách.
Có tiếng gõ cửa vang lên, Hàn Mục Lẫm ở trong phòng liền ngồi dậy.
“Đội trưởng Hàn ơi.”
“Vào đi!”
Người ở bên ngoài đẩy cửa bước vào, nói: “Báo cáo đội trưởng, vừa rồi có điện thoại từ bệnh viện huyện, nói rằng nhà họ Lôi hy vọng có thể tới gặp anh.”
“Nhà họ Lôi à?”
Hàn Mục Lẫm có chút cáu kỉnh sau khi vừa mới ngủ dậy, mấy ngày nay bận tối mặt, không được ngủ ngon giấc nên tâm trạng của anh không tốt lắm.
“Là nhà họ Lôi nổi tiếng với y thuật cao siêu ở thành phố Thân.”
“À.” Anh nhéo sống mũi, đi đến chỗ máy lọc nước và rót một cốc nước để uống: “Hẹn họ vào 8 giờ ngày mai, chỉ cho họ nửa tiếng thôi.”
“Anh không gặp họ à?”
“Họ gặp tôi chẳng qua chỉ muốn thăm hai học sinh bị thương, và thắc mắc tại sao hai học sinh đó lại bị thương mà thôi.”
Đây là vấn đề bí mật, không thể tiết lộ ra ngoài.
Cho dù nhà họ Lôi có đến hỏi thăm cũng không thu hoạch được gì.