Phó Lăng Trí liếc nhìn Phó Lâm Hâm đang nằm ngủ ở một bên và nói: “Được rồi, bọn anh về nhà trước nhé. Anh đã làm hết mọi thủ tục trong bệnh viện rồi, cô không cần phải đi làm nữa đâu.”
Phó Nguyên Ngọc gật đầu.
Trước khi rời đi, Cao Mai còn lườm Tư Vũ một cái: “Chuyện mày đẩy Hâm Hâm, về nhà tao sẽ tính sổ với mày.”
Phó Nguyên Ngọc cau mày: “Mẹ, mọi người đều tận mắt chứng kiến là Hâm Hâm muốn đẩy Tiểu Vũ ra ngoài cửa sổ. Nếu không nể tình đều là người trong gia đình, thì con đã kiện thằng bé tội mưu sát con gái con rồi.”
May mà con gái bà không sao.
“Mày..”
“Mẹ à, đây vốn dĩ là lỗi của Hâm Hâm mà, chúng ta về nhà thôi.” Phó Lăng Trí không muốn nghe họ tranh cãi nữa.
Cao Mai tức tối vung vẩy tay, sải bước ra khỏi cửa.
***
Tư Vũ không rời đi cùng họ mà đứng trước giường bệnh, quan sát mạch đập của Phó Trác để chắc chắn rằng ông đã ổn.
“Tiểu Vũ, khi nào ông ngoại con khỏe lại, mẹ con mình sẽ đi thuê nhà nhé.”
Sau khi Phó Lâm Hâm có ý đồ muốn đẩy Tư Vũ xuống lầu, Phó Nguyên Ngọc thật sự sợ hãi khi nhớ lại chuyện đã từng xảy ra ở nhà họ Tư, càng không dám để con gái mình ở lại nhà họ Phó nữa.
“Tùy mẹ.”
“Con ngồi đi, để mẹ đi mua cơm cho con.”
“Để con đi cho.” Thấy sắc mặt mẹ mình đã rất mệt mỏi, Tư Vũ nhanh nhẹn cầm tiền đi ra khỏi phòng bệnh.
Phó Nguyên Ngọc ngẩn ngơ nhìn cánh cửa phòng đã đóng lại.
***
Một cô gái trông gọn gàng sáng sủa đứng trước quán cơm, đợi đầu bếp làm cơm chiên đóng hộp.
Người đi ngang qua không khỏi quay đầu lại nhìn cô vài lần.
“Tư Vũ!”
Tư Vũ nghiêng đầu, nhìn thấy Tôn Mục Sâm tươi cười đi tới.
Phía sau cậu ta còn có Cố Tuyển Diên với vẻ mặt kỳ lạ. Trong buổi thực hành ngoài trời, cậu đã bị con chó biến dị tấn công và bị ngã rất mạnh. Sau khi đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ kết luận có một số vấn đề nhỏ, cho nên cậu phải nằm viện hai ngày để theo dõi.
Bố cậu là bác sĩ ở bệnh viện này, vì thế ở lại đây cũng thuận tiện.
“Cậu mua cơm cho ai vậy? Không phải là...” Tôn Mục Sâm quay lại nhìn Cố Tuyển Diên.
Cố Tuyển Diên nhăn mày, mặc dù khi đó Tư Vũ đã nhảy ra bảo vệ cậu, nhưng cậu cũng chỉ có thể hết lòng cảm ơn, và sẽ trả ơn nếu sau này có cơ hội.
Tuy nhiên, cậu hoàn toàn không nảy sinh tình cảm gì với cô chỉ vì chuyện lần này.
“Mua cho ông ngoại tôi.”
“Hả? Ông ngoại cậu bị làm sao?”
“Ông tôi phải làm phẫu thuật.”
“Chúng ta có nên đi thăm ông không?” Tôn Mục Sâm lại nhìn Cố Tuyển Diên.
“Ông tôi cần sự yên tĩnh.” Tư Vũ thẳng thừng từ chối.
Tôn Mục Sâm hơi xấu hổ.
Tư Vũ trả tiền rồi cầm lấy hộp cơm và rời đi.
“Này!” Tôn Mục Sâm gọi với theo, nhưng cô vẫn tiếp tục bước đi như thể không nghe thấy.
“A Diên, cậu ấy làm sao vậy? Trước đây, khi mới vào lớp chúng ta, cậu ấy luôn tìm mọi cơ hội để đến gần cậu, thậm chí còn đưa đồ ăn và gửi thư tình cho cậu nữa cơ mà.”
“Có mua cơm không?” Cố Tuyển Diên hơi cáu kỉnh.
“Có, có.”
***
Tư Vũ xách cơm hộp trở lại, sau đó đứng trước cửa bệnh viện, ngẩng đầu lên nhìn một bóng người thấp thoáng ở góc.
Người ở bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong qua lớp kính đã được mạ. Có điều, Lôi Bảo Tuệ đang đứng bên cửa sổ lại cảm thấy vừa rồi Tư Vũ ngước mắt lên nhìn bầu trời đã bắt gặp ánh mắt của cô ta.
Có lẽ đó chỉ là ảo giác, bởi vì một người đầu óc có vấn đề như cô thì làm sao có thể nhạy cảm như vậy?
“Bảo Tuệ.”
“Ông Hai.”
Lôi Bảo Tuệ quay đầu lại nhìn Lôi Khải Thiên đang đi tới.
Ông ta nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Hôm nay ở huyện Tung Sơn đã xảy ra vụ việc động vật có kích thước lớn tấn công con người. Có hai học sinh bị nhiễm bệnh, giống như trường hợp chúng ta đã nhìn thấy.”
“Động vật có kích thước lớn? Không có mô tả cụ thể ư? Hai ông cháu ta có thể đi xem một chút không? Điều này sẽ rất hữu ích cho việc nghiên cứu của chúng ta."