Lão Tổ Toàn Năng Tái Sinh Sau Bão Táp

Chương 29

Phó Trác vừa tỉnh dậy đã được đưa đi kiểm tra tổng quát.

Phó Lăng Trí đã trở lại bệnh viện, Phó Trác vừa làm kiểm tra xong và đang chờ kết quả.

“Anh cả.”

Phó Lăng Trí gật đầu với Phó Nguyên Ngọc, rồi nhìn bố mình được đẩy ra khỏi phòng khám, sốt sắng hỏi: “Bố ơi, bố cảm thấy thế nào rồi?”

Phó Trác tươi tỉnh đáp: “Vết thương chỉ hơi đau một chút thôi, những chỗ khác đều bình thường”

“Tốt rồi.” Phó Lăng Trí quay sang nói với em gái mình: “Lát nữa, vợ chồng anh chị còn phải đi làm. Mẹ đang ở nhà trông bọn trẻ, làm phiền cô ở đây trông bố nhé.”

Phó Nguyên Ngọc cũng mới đi làm buổi đầu tiên, nhưng đã bị mất việc vì những chuyện xảy ra lần này.

“Anh bận việc thì cứ đi đi, ở đây đã có em lo.

Phó Trác không vui cho lắm.

Nhà một đống người, Phó Nguyên Ngọc cũng có công việc của mình, nhưng mọi người lại đùn đẩy việc chăm sóc người bệnh cho con gái ông.

Vợ chồng Phó Lăng Trí làm việc trong cùng một công ty ở huyện, rất khó xin nghỉ phép.

Phó Nguyên Ngọc đã thay đổi công việc nhiều lần để tiện chăm sóc Tư Vũ, lần này, bà mới đi làm được nửa ngày thì đã bỏ việc.

Vì thế, hiện giờ bà đang thất nghiệp.

“Nhà có đầy người ra đấy, vậy mà lại chỉ có một mình con chịu đến bệnh viện chăm sóc cho lão già như bố.” Phó Trác thở dài.

“Bố ơi, vợ chồng anh cả phải làm việc để nuôi gia đình, mẹ con thì phải ở nhà chăm sóc bọn trẻ. Dù sao con cũng đã mất việc, nên cứ để con chăm sóc bố mấy ngày nay, sau đó lại đi tìm công việc mới.”

Phó Trác lại thở dài thườn thượt.

Lúc Tư Vũ đi mua đồ ăn trưa trở về, những người nhà họ Lôi lại tới.

Giám đốc bệnh viện bước vào, đang định lên tiếng thì Lôi Bảo Tuệ đã mở miệng nói trước: “Bà Tư, chúng tôi vẫn phải nghiên cứu một chút, cho nên thủ tục xuất viện của bố bà sẽ hoãn lại trong khoảng mười ngày, nửa tháng.”

Tình trạng sức khỏe của Phó Trác đã không có gì đáng ngại, chỉ hai, ba ngày nữa là có thể xuất viện, về nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

Bây giờ, họ lại đề nghị kéo dài thời gian nằm viện của ông thêm mười ngày, nửa tháng là muốn khiến người nhà kiệt sức hay sao?

“Cô Lôi, sức khỏe của bố tôi đã ổn định. Chúng tôi đang định ngày mai làm thủ tục xuất viện cho ông ấy. Người bệnh về nhà tĩnh dưỡng sẽ tốt hơn.”

Lôi Bảo Tuệ cau mày, cực kỳ bất mãn với việc Phó Nguyên Ngọc phản bác mình.

“Bà Tư, đây là quyết định của bệnh viện và cũng là quyết định của chúng tôi.”

Phó Nguyên Ngọc cảm nhận được sự lấn át của Lôi Bảo Tuệ nên cảm thấy khó chịu trong lòng.

Lôi Khải Thiên cũng đứng ra, nói: “Trên người ông cụ có một số vấn đề mà chúng tôi muốn nghiên cứu kỹ càng, bệnh viện yêu cầu ông ấy nằm viện thêm mấy ngày nữa là vì muốn tốt cho ông ấy mà thôi.”

Nghe thấy hai từ “nghiên cứu”, Phó Nguyên Ngọc lại càng cảm thấy bực bội hơn.

Ý của ông ta là người nhà bệnh nhân không thể quyết định việc này.

Vừa rồi Phó Nguyên Ngọc đã nói rõ rằng ngày mai Phó Trác sẽ xuất viện là bởi vì không muốn họ làm phiền đến bố mình. Bà luôn cảm thấy cái gọi là “nghiên cứu” của nhà họ Lôi có gì đó không ổn.

Trước đây, khi nhà họ Tư mời người nhà họ Lôi đến chữa bệnh cho con gái của bà, bà đã không thích cách cư xử của họ, nhất là thủ đoạn mà họ đã đối xử với con gái bà.

Về sau, bà còn nghi ngờ không biết có phải vì nhà họ Lôi mà tình trạng của Tư Vũ ngày càng trở nên tồi tệ hay không.

Gia tộc làm nghề y gì chứ, họ thậm chí còn không chữa được cho con gái bà, còn luôn miệng nói rằng đó là bệnh thiểu năng trí tuệ bẩm sinh.

“Giám đốc Chung, nhà chúng tôi sẽ gánh chịu mọi hậu quả, nhưng chúng tôi không đồng ý với việc các ông tiến hành nghiên cứu bố tôi. Bố tôi là con người, chứ không phải chuột bạch cho các ông nghiên cứu.”

Lôi Bảo Tuệ hơi sầm mặt, cảm thấy những lời này quả là ngây thơ.

Trên đời này không biết có bao nhiêu người mong muốn được nhà họ Lôi nghiên cứu, nhưng Phó Nguyên Ngọc lại không biết điều mà từ chối chuyện tốt như vậy.

Cô ta nghĩ bụng, đúng là đồ nhà quê thì vẫn là đồ nhà quê, thảo nào về làm dâu nhà họ Tư nhiều năm mà vẫn chẳng được tích sự gì.

“Bà Tư nói sai rồi, nhà họ Lôi chúng tôi hoàn toàn có quyền đưa ông Phó đi. Tôi nghĩ, có lẽ bà không muốn chúng tôi đưa ông ấy đi nơi khác để nghiên cứu bằng biện pháp cứng rắn đâu nhỉ?”

“Cô Lôi có ý gì?”

Vẻ mặt Phó Nguyên Ngọc trở nên khó coi.

“Ông ngoại đã khỏe hẳn, không cần phải nằm viện theo dõi nữa, ngày mai có thể xuất viện được rồi.”