Trong số hai cô gái mà Tư Vũ đã nhìn thấy luồng khói đen trên đỉnh đầu khi lên xe, một người bị cắn đứt tay, người kia bị cắn đến độ toàn thân đầy máu.
Cảnh tượng đẫm máu khiến các học sinh vô cùng kinh hãi.
Tư Vũ dừng động tác, nhìn thẳng vào người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.
“Thế nào, sợ hết hồn rồi hả?”
Người đàn ông cao lớn đứng trước mặt cô, tạo ra một khoảng bóng râm.
Lại là anh!
Tư Vũ nhìn hàng rào phía sau anh.
Hàn Mục Lẫm cẩn thận quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt: “Không sao thì cùng các bạn của mình rời khỏi đây và cũng quên luôn chuyện đã xảy ra đi.”
Cô nhìn vào bên trong hàng rào một lúc lâu rồi mới quay người lại, bắt gặp Cố Tuyển Diên vẫn ngồi bần thần ở đó.
“Tư Vũ, Cố Tuyển Diên!”
Tôn Mục Sâm hớt hải chạy tới, hai chân đã không còn sức lực.
“Đội trưởng Hàn!”
Có người đứng sau hàng rào gọi Hàn Mục Lẫm.
Anh giơ tay lên, tỏ ý đã biết.
“Điện thoại di động cho cô chỉ để trang trí thôi à?”
Tư Vũ quay đầu lại nhìn anh, hỏi: “Sao anh biết tôi đang ở đây?”
Anh tỉnh bơ chỉ về phía sau, nói dối không chớp mắt: “Lần theo những thứ này. Lần sau gặp nguy hiểm thì nhớ gọi điện cho tôi nhé.”
Nói đoạn, anh bước vào trong hàng rào thép gai.
Tư Vũ mím môi, dõi mắt nhìn theo bóng lưng anh.
“Cậu quen anh lính này à, Tư Vũ?”
Tôn Mục Sâm đã lấy lại bình tĩnh, đi đến bên cạnh cô và nhìn theo ánh mắt cô.
“Không.” Cô lạnh nhạt đáp.
***
Hiện trường đã được nhân viên an ninh khu vực này phong tỏa, giáo viên và học sinh đều được mời ra ngoài.
Một bác sĩ tâm lý đã đến hiện trường ngay sau đó.
Hai nữ sinh được đưa đi cấp cứu. Với tư cách là giáo viên chủ nhiệm, Tiết Băng Lợi phải chịu trách nhiệm về chuyện này.
Hiện giờ, cô ta thật sự rất bàng hoàng, hai chân vẫn còn mềm nhũn khi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi.
Các học sinh tập trung lại trong một phòng nghỉ lớn, một số em đang khóc.
Tình hình rất hỗn loạn.
Cố Tuyển Diên nén đau nhìn Tư Vũ đang lặng lẽ dựa vào cửa.
“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ con ơi!”
Một người phụ nữ tất tả chạy vào với đôi mắt đỏ hoe, vừa nhìn thấy Tư Vũ liền ôm chầm lấy cô: “Tiểu Vũ, con sợ lắm phải không? Không sao đâu, mẹ đã tới rồi đây.”
Ngay khi nhận được cuộc điện thoại, Phó Nguyên Ngọc đã bỏ dở công việc của mình để đến đây.
Trên đường đi, bà luôn run rẩy vì lo lắng cho con gái của mình. Tư Vũ khẽ nhăn mày, nhưng cuối cùng vẫn không đẩy bà ra.
“Con không sao.”
Phó Nguyên Ngọc đang ôm Tư Vũ bỗng chốc trở nên lạnh lùng, vừa xoa đầu cô vừa nói: “Nếu chuyện lần này là do bọn họ ngấm ngầm giở trò, mẹ nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ.”
Tư Vũ hơi giật mình trước giọng điệu gay gắt của mẹ mình.
Ký ức của cô về khoảng thời gian sống ở nhà họ Tư rất mơ hồ, những chuyện trước đó lại càng mờ mịt.
Song, qua giọng điệu của Phó Nguyên Ngọc, có thể đoán được rằng nhà họ Tư đã lén lút làm những việc như thế này không chỉ một lần.
Tư Vũ biết rằng người phụ nữ trước mặt trông thì có vẻ yếu đuối, nhưng đôi khi lại rất kiên cường, cứng cỏi, giống như trong chuyện bảo vệ con gái của mình. Chỉ đáng tiếc là bà sẽ không bao giờ biết được sự thật rằng con gái của bà đã chết.
Hôm đó, sau khi bị đánh ở trường học, Tư Vũ có thể đi bộ về nhà, Phó Nguyên Ngọc cũng đã kịp thời mời bác sĩ giỏi nhất đến khám cho con gái mình, tuy nhiên vẫn không cứu được cô.
Tất cả các chỉ số đều bình thường, song không có nghĩa là mọi thứ đều ổn, không có gì nguy hiểm.
Sau đó, Phó Nguyên Ngọc còn chưa kịp đưa con gái mình đến bệnh viện thành phố thì cô đã nhập vào Tư Vũ.
“Tiểu Vũ, mẹ con mình về nhà thôi.” Phó Tư Ngọc buông cô ra, đang định nói chuyện với Tiết Băng Lợi còn đang loay hoay bận rộn đến độ chóng cả mặt, thì Cố Tuyển Diên đi tới, nói: “Tư Vũ, vừa rồi cảm ơn cậu nhé.”
Trong khi mọi người đều vắt chân lên cổ bỏ chạy, chỉ có cô đứng ra bảo vệ cậu, cho dù không thích cô, cậu cũng phải cảm ơn cô một tiếng cho phải đạo.