Lão Tổ Toàn Năng Tái Sinh Sau Bão Táp

Chương 19

Rõ ràng là anh cố ý thì có.

Hàn Mục Lẫm chỉ vào chấm đỏ bên cạnh trên màn hình: “Chỗ này có động tĩnh lạ, đến đó đi.”

Cừu Tây Nguyên liếc nhìn một cái, sắc mặt lập tức thay đổi: “Không thể nào, sao thứ đó lại xuất hiện ở nơi như vậy chứ?”

“Cô bé ấy đang ở đó. Lái xe đến đó đi.

Hàn Mục Lẫm nheo mắt, đôi lông mày cau lại.

***

Một tiếng mèo kêu trầm thấp vang lên trong không trung.

Vài con chó hoang to gấp đôi chó ngao Tây Tạng nhe hàm răng nhọn hoắt, đôi mắt đen dị thường, nhìn trừng trừng vào Tư Vũ, toàn thân toát ra hơi thở quái di.

Cô cũng đang quan sát những con vật hung ác trước mặt, đồng thời lục lại ký ức của chủ nhân cũ của cơ thể này, cũng như ký ức của chính mình, nhưng không có sự mô tả nào về chúng. Đây rõ ràng là những con chó bình thường, nhưng chắc chắn rằng chúng đã biến thành chó biến dị.

Loại chó này cực kỳ hung dữ, thậm chí có thể cắn đứt một mảng lớn của thân cây to, một khi bắt được con người, chúng sẽ ăn tươi nuốt sống họ.

Tư Vũ lặng lẽ đứng trên tảng đá, điềm nhiên như không trước nguy hiểm trước mặt.

“Meo.” Con mèo đen đột nhiên biến thành ác linh, lao vào cắn xé chó biến dị.

Tư Vũ cũng búng ngón tay về phía những con chó, nhìn một con trong số chúng nhào tới với ánh mắt trầm tĩnh như vực sâu.

Con chó biến dị dường như bị thứ gì đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bỗng tru lên một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy.

Đúng vậy, nó đang sợ hãi chạy trốn.

Cô không quan tâm đến con chó đã trốn thoát mà nói với con mèo đen: “Nhanh lên, mày chưa uống sữa à?”

Nó cắn con chó biến dị một phát rồi kêu lên ra chiều phản đối.

Thật phiền phức.

Tư Vũ tiến lên hai bước, giơ tay ra, lòng bàn tay hơi hướng xuống, một luồng lực áp bách vô hình lan ra từ lòng bàn tay.

Con mèo đen kêu “meo meo”, nhảy lên một cái cây cao rồi lại đột ngột nhào xuống, ngồi lên con chó biến dị và lại tiếp tục cắn xé nó.

Tư Vũ úp lòng bàn tay xuống, mấy con chó biến thành thịt băm trong chớp mắt.

Một mùi hôi thối nồng nặc bốc lên, cô lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ từ trong ba lô và lau tay.

Lúc này, con mèo đen cũng đang khẽ liếʍ láp mảng lông dính máu trên thân mình.

Tư Vũ liếc nhìn con chó biến dị đang nằm bất động trên mặt đất, nhíu mày nói: “Thế giới này càng ngày càng điên rồ, còn dám tạo ra cả con vật như vậy nữa.”

Một con khác đã chạy trốn.

Cô chợt nhìn về một hướng.

***

“Á, cứu tôi với!”

“Cô giáo ơi, cứu em với! Á!”

Có tiếng kêu thảm thiết từ xa vọng lại.

Mọi người đều nháo nhác.

Nhìn thấy đám người la hét bỏ chạy, đôi mắt của con chó biến dị liền chuyển sang màu đỏ thẫm.

Cố Tuyển Diên nhanh chóng tránh thoát, không bị con chó cắn trúng mà chỉ bị hất văng đi.

“Cố Tuyển Diên!” Thấy thế, Tôn Mục Sâm đã bỏ chạy lập tức quay trở lại để cứu cậu, nhưng con quái vật khổng lồ đã phát điên và lại bổ nhào về phía Cổ Tuyển Diên.

Tư Vũ tăng tốc, nhảy ra khỏi hàng rào dây thép gai.

Trong lúc mọi người đều bỏ chạy thục mạng, không quan tâm đến sự sống chết của lớp trưởng mình, một bóng dáng mảnh mai nhỏ nhắn nhảy xuống trước mặt Cố Tuyển Diên, ngồi xổm xuống và đưa lưng về phía cậu, đồng thời đưa tay muốn đẩy con quái vật khổng lồ ra xa.

Cố Tuyển Diên nhìn thiếu nữ xuất hiện ngược chiều ánh sáng, cảm thấy hoàn toàn chấn động.

Cậu dán mắt vào bóng lưng cô, dường như có một loại cảm xúc không tên trào dâng từ tận đáy lòng.

Khoảnh khắc con chó biến dị nhào tới định cắn cô, một bóng người cao lớn bất ngờ lao tới, đá nó văng ra xa. Con chó kêu lên ăng ẳng.

Một bóng người khác nhanh chóng chạy tới, ném con chó biến dị vào trong hàng rào, rồi nhảy vào theo sau, mang theo nó rời khỏi hiện trường.

Nhóm học sinh đến đây thực hành còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì một nhóm người đã vội vàng mở hàng rào thép gai, tiến vào xử lý hiện trường.

Nhân viên y tế và cứu hộ cũng lần lượt đến.