“Tư Vũ, nhanh lên, mọi người chỉ còn chờ mỗi mình em thôi đấy. Chẳng phải hôm qua Vương Phong đã nói với em là phải đến trước nửa tiếng ư?” Chủ nhiệm Tiết Băng Lợi vẫy tay gọi cô. Những người trên xe đều nghe thấy và bắt đầu phàn nàn.
Trước khi lên xe, Tư Vũ nhìn thoáng qua xung quanh.
“Em còn nhìn gì nữa, mau lên xe đi. Mọi người đang đợi em đấy.” Tiết Băng Lợi nén giận thúc giục cô. Nếu không phải tối qua mẹ cô đích thân gọi điện thoại nhờ cô ta quan tâm đến cô thì cô ta đã bảo tài xế cho xe chạy từ lâu rồi.
Ngay khi Tư Vũ vừa lên xe, mọi người đều vô thức tránh ánh mắt của cô vì sợ cô đến ngồi cạnh mình.
Cô liếc nhìn những cô gái ngồi xung quanh Cố Tuyển Diên, chợt thấy hai người trong số họ có một luồng khí đen mờ nhạt trên đầu. Trong chuyến đi lần này, hai người đó sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tuy nhiên, trong mắt những người khác, hành động của cô lại là đang nhìn chòng chọc vào Cố Tuyển Diên. Bọn họ thấp giọng chửi cô là đồ cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Nghe vậy, Cố Tuyển Diên hơi xấu hổ, cậu quay đầu lại nhìn Tư Vũ đi đến hàng ghế cuối cùng. Cô ngồi xuống ghế, mở cửa sổ ra, chống cằm nhìn chằm chằm khung cảnh bên ngoài, đôi mắt đen láy tĩnh lặng như nước, dường như mọi thứ xung quanh đều chẳng liên quan gì đến mình.
Thật ra, buổi dã ngoại này là một khóa học thực hành của lớp.
Thời tiết tháng tư ở huyện Tung Sơn vốn đã nóng bức, các nữ sinh mới đi lên con dốc thoai thoải đã đổ mồ hôi đầm đìa.
“Phía sau là khu rừng rậm có đường xi măng, mọi người đi dọc theo con đường này vào trong rừng, quan sát nội dung bài học mình cần. Đến khi kết thúc, mọi người tập trung tại khu vực nướng đồ ăn phía trước. Thời gian là mười hai giờ. Tất cả các em đã nghe rõ chưa?”
Tiết Băng Lợi đứng ở phía trước lớn tiếng hỏi.
Các học sinh đồng thanh đáp: “Chúng em biết rồi ạ.”
“Các cán sự bộ môn và lớp trưởng, lớp phó đều phải chú ý đến các bạn khác. Các tổ tiến về phía trước đi.”
Mọi người lập tức đeo ba lô, đi dọc theo con đường chia làm nhiều ngả, rồi nhanh chóng biến mất dạng.
Cán sự bộ môn gồm Đào Hinh Nhiễm và một số người khác, nhưng hôm nay họ không tham gia buổi dã ngoại này, vì thế lớp trưởng và lớp phó chịu trách nhiệm tập trung các bạn trong lớp.
Lớp trưởng Cố Tuyển Diên phụ trách một nhóm đi về một hướng, Vương Phong phụ trách một nhóm đi về hướng khác.
Không ai muốn cùng một nhóm với Tư Vũ, cho nên mọi người đều không để ý đến việc cô đi về phía bên kia.
Trong rừng cây tĩnh lặng chỉ có tiếng côn trùng kêu rỉ rả, khung cảnh yên bình cũng không khiến cô dừng bước.
Tư Vũ càng đi càng xa, cho đến khi nhìn thấy hàng rào thép gai.
Tới đây là cuối đường, cô ngẩng đầu lên, sau đó bất thình lình nhảy lên, nắm lấy những ngạnh sắc nhọn, bật người lên, nhảy qua hàng rào dây thép gai cao chín mét, bay lên không.
Một con mèo đen từ trong không khí xuất hiện, vọt qua hàng rào dây thép gai theo cô với một cú nhảy duyên dáng.
Tư Vũ nhẹ nhàng tiếp đất.
Khu vực này chưa được khai hoang nên cỏ dại mọc um tùm, thậm chí cây cối cũng rất rậm rạp.
Cô tiến lên phía trước, chọn một gò đất cao và ngồi xuống.
Con mèo đen ngồi khoanh chân bên cạnh cô một cách ăn ý.
Một làn khói trắng tỏa ra từ thân thể Tư Vũ.
Cô mở mắt, nhíu mày nói: “Linh khí quá yếu.”
Chỉ là, con mèo đen đột nhiên bật dậy, xù lông chạy về một hướng, đôi mắt nhạt màu cũng trở nên sẫm lại.
***
“Bíp bíp.”
Trong một chiếc xe đang di chuyển, Hàn Mục Lẫm nhìn chằm chằm vào chấm đỏ trên màn hình điện thoại, nheo mắt lẩm bẩm: “Đây là đâu?”
Cừu Tây Nguyên thò đầu qua: “Mẹ kiếp, cậu chủ Hàn được đấy, vậy mà lại cài chip theo dõi vào điện thoại di động của cô bé đó.”
“Chiếc điện thoại ấy vốn dĩ dùng để truy vết, lúc đưa cho cô ấy, tôi quên lấy con chip ra."
“Chậc chậc, không ngờ anh Hàn lại là người như vậy. Anh quên lấy con chip ư? Anh đùa tôi chắc.”