Lão Tổ Toàn Năng Tái Sinh Sau Bão Táp

Chương 21

Tư Vũ nhìn lướt qua cậu với ánh mắt dửng dưng: “Là người khác cứu cậu, không liên quan đến tôi.”

“Dì đây là mẹ của cậu à Tư Vũ. Mẹ cậu đẹp thật đấy.” Tôn Mục Sâm cũng đi tới. Trước đây, cậu ta chỉ nhìn từ xa, nhưng hôm nay nhìn gần mới thấy hai mẹ con Tư Vũ đều rất xinh đẹp.

“Các cháu là bạn cùng lớp của Tiểu Vũ à? Cảm ơn các cháu đã quan tâm đến Tiểu Vũ khi ở trường nhé. Các cháu vẫn ổn chứ?”

Tôn Mục Sâm bỗng cảm thấy xấu hổ, mặc dù cậu ta chưa bao giờ bắt nạt Tư Vũ, nhưng trước đây đúng là cậu ta hơi ghét cô.

“Cảm ơn dì, chúng cháu đều không sao ạ.”

“Không sao là tốt rồi, hôm nay Tiểu Vũ bị kinh hãi nên không thể ở lại đây quá lâu. Để hôm khác dì mời các cháu ăn cơm nhé.” Phó Nguyên Ngọc cố gắng tạo mối quan hệ tốt với bạn học của con gái mình, để sau này có người chăm sóc cô khi ở trường.

***

“Đội trưởng, vết thương này là bị con gì cắn vậy? Còn có loại thú dữ ghê gớm hơn con súc sinh kia sao? Khủng khϊếp thật đấy!”

“Đội trưởng, một số con trong số đó đã bị xé thành từng mảnh, có vẻ như đã bị nghiền nát bởi một lực rất mạnh. Liệu có phải những con vật này vô tình phát nổ do kỹ thuật chưa hoàn thiện không?”

Các thành viên trong đội ngồi xổm xuống để dọn sạch đống thịt biến dị ở hiện trường, sau đó gắp một con chíp gắn bên trong cái xác của con chó biến dị lên.

Hàn Mục Lẫm đứng ở vị trí mà Tư Vũ đã đứng lúc trước, chăm chú nhìn hiện trường bừa bộn.

Cừu Tây Nguyên cau mày đi tới, nói: “Chúng ta nhất định phải tìm ra kẻ đã tạo ra những thứ này. Nếu không tóm được kẻ đứng đằng sau, về sau chắc chắn sẽ còn xảy ra những chuyện tương tự.”

Hôm nay chỉ có hai người bị thương, nhưng không biết sau này sẽ như thế nào.

“Tình trạng của hai học sinh đó thế nào rồi?”

“Đã có chuyên gia y tế đảm nhận việc xử lý nọc độc, chắc hẳn không có vấn đề gì. Chúng tôi cũng đã gọi điện cho phụ huynh học sinh để tránh khiến mọi chuyện trở nên ầm ĩ.” Cừu Tây Nguyên cũng thấy đau đầu nhức óc.

Nếu biết trước rằng sẽ gặp chuyện rắc rối như này, anh ta đã không theo đội trưởng của mình ra ngoài.

Hàn Mục Lẫm chậc lưỡi, nói: “Kế hoạch đã thay đổi, chúng ta sẽ ở lại huyện Tung Sơn thêm vài ngày nữa.”

Cừu Tây Nguyên nhìn anh với vẻ nghi ngờ: “Không phải là vì cô bé đó chứ? Thật kỳ lạ, với số mệnh của anh mà cũng dám trêu đùa con gái nhà người ta, anh có thù với cô ấy sao?”

Hàn Mục Lẫm cười khẩy, nhìn chằm chằm vào anh ta, khiến da đầu anh ta tê dại.

“Ai đã đưa danh thϊếp của tôi cho cô bé đó?”

Cừu Tây Nguyên cười ngượng, đáp: “Chẳng phải tôi chỉ muốn trêu cô bé một chút thôi ư?”

“Lấy tính mạng ra để trêu đùa à? Cậu cũng dám chơi đấy nhỉ.”

Anh nheo mắt, nhếch miệng cười nói: “Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô ấy đã rất hợp gu của tôi.”

“Anh Hàn à, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, anh có chắc cái nhìn đầu tiên không phải là cô ấy nhìn “hàng họ” của anh không?”

Hàn Mục Lẫm nhìn anh ta và cười tít mắt.

Hơi thở lạnh lẽo thốc tới, Cừu Tây Nguyên vội vàng quay người chỉ vào một thành viên trong đội: “Cậu kia, đưa cho tôi xem con chip nào!”

***

Hai mẹ con Phó Nguyên Ngọc chưa bước vào nhà đã nhìn thấy Phó Lăng Trí cầm thẻ bảo hiểm y tế quýnh quáng ra khỏi nhà.

“Anh cả, có chuyện gì vậy?”

“Hôm nay ông cụ về quê bị ngã, bây giờ đang cấp cứu ở bệnh viện.”

Phó Nguyên Ngọc nhớ ra đúng là hôm qua Phó Trác đã nói là muốn về quê để tạ ơn tổ tiên nhà mình.

Bà liền nói: “Để em đi cùng anh luôn.”

Có điều, sau khi đi được hai bước, bà quay lại nói với con gái mình: “Tư Vũ, con vừa trải qua chuyện kinh hoàng, cứ ở nhà nghỉ ngơi đi. Mẹ và bác cả đến bệnh viện một lát.”

Phó Trác đối xử rất tốt với Tư Vũ, cô cũng nên đi thăm ông, đồng thời để biết rõ ngọn ngành.

“Con đi cùng với mẹ và bác.”

“Con thật sự không sao chứ?” Phó Nguyên Ngọc lo lắng mình ở bệnh viện sẽ không thể chăm sóc cho cô, nhưng nếu để cô ở nhà một mình thì lại không yên tâm.