Huống hồ, với đầu óc chậm chạp của con gái bà, quả thật chẳng là gì đối với những người đó.
Vì thế, bà đã thức thời dẫn theo con gái mình về nhà mẹ đẻ.
“Chỉ cỉ ần ngày nào con vẫn còn họ Tư thì sẽ không thoát được đâu.”
Phó Nguyên Ngọc chăm chú nhìn Tư Vũ, luôn cảm thấy cô rất khác với trước đây: “Con yên tâm, cho dù có phải mất mạng, mẹ cũng sẽ không để con phải chịu bất cứ tổn thương nào.”
“Mẹ mà chết thì con cũng không thể tiếp tục sống.” Tư Vũ buông lời phũ phàng.
Phó Nguyên Ngọc nhất thời á khẩu.
Mới đầu, Tư Vũ định nói sự thật với người phụ nữ đáng thương này, nhưng cuối cùng lại thôi.
Đôi khi sống trong lời nói dối còn tốt hơn.
“Con muốn trở về nhà họ Tư à?” Phó Nguyên Ngọc thận trọng ướm hỏi.
Nếu con gái bà nhất quyết muốn trở lại nhà họ Tư thì bà cũng không có cách nào ngăn cản được.
Tư Vũ nhìn mẹ mình hồi lâu mới đáp: “Mẹ là mẹ của con, mọi chuyện đều tùy mẹ.”
Phó Nguyên Ngọc thở phào nhẹ nhõm.
Bà do dự một lúc rồi mới nói: “Sau này con không cần phải chịu đựng những gì Lâm Hâm làm với con ở trường nữa, cứ xử lý ngay tại chỗ rồi báo lại là được. Mẹ có thể giả vờ với người lớn trong nhà, nhưng con thì khác, con là trẻ con, chỉ cần không làm điều gì phạm pháp, không đánh quá mạnh tay, dù thế nào mẹ cũng sẽ gánh cho con.”
Tư Vũ kinh ngạc nhìn bà: “Con còn tưởng rằng mẹ sẽ bảo con nín nhịn cơ đấy.”
Phó Nguyên Ngọc cười khổ, nói: “Con người ấy mà, đôi khi buộc phải nhún mình chịu thua, nhưng Tiểu Vũ thì khác.”
“Con biết rồi.” Cô gật đầu.
Phó Nguyên Ngọc không biết bà dạy con gái mình như vậy là đúng hay sai. Trước đây ở nhà họ Tư, bà đã cố gắng trở nên mạnh mẽ, nhưng lại không thể sinh được con trai. Sinh ra con gái thì đứa trẻ lại có vấn đề về trí não, bà cũng lờ mờ đoán được rằng đã có người giở trò với mình khi bà mang thai.
Kết quả là bà sinh Tư Vũ vô cùng khó khăn, cuối cùng bệnh viện còn ghi trong bệnh án là sau này không thể có con được nữa.
…
Buổi trưa, Phó Nguyên Ngọc đích thân đưa con gái mình đến cổng trường.
Phó Lâm Hâm đã đi bệnh viện kiểm tra trở về, mọi thứ đều bình thường, chỉ xây xát vài chỗ mà thôi.
Chẳng qua là người nhà họ Phó chuyện bé xé ra to.
Ngồi trong phòng học, Tư Vũ mới có thời gian ngắm nghía chiếc điện thoại di động mà Hàn Mục Lẫm cho cô.
Bên trong không có gì ngoài một vài dãy số.
Hơn nữa, những dãy số này đều đã không còn hoạt động, có vẻ như chiếc điện thoại di động này sắp được thay mới đến nơi.
Thảo nào anh lại thoải mái cho cô như vậy.
“Tư Vũ, lớp chúng ta phải thu tiền để đi dã ngoại, mỗi người đóng một trăm năm mươi tệ.”
Lớp phó Vương Phong chạy tới, đặt quyển sổ lên bàn, chuẩn bị thu tiền.
Tư Vũ cất điện thoại, nói: “Tôi không có tiền.”
“Tuần trước cả lớp đã thống nhất rồi, sao cậu lại quên mất chuyện quan trọng như thế chứ?” Vương Phong trợn tròn mắt. “Ngày mai nộp.” Tư Vũ sờ túi, phát hiện mình không một xu dính túi.
Vương Phong bĩu môi: “Có tiền mua điện thoại di động mà lại không có tiền đi dã ngoại. 8 giờ sáng mai lớp chúng ta tập trung, cậu đừng quên mang theo tiền đấy nhé.”
Vương Phong vừa rời đi, Tôn Mục Sâm đã chạy tới, hào phóng nói: “Cậu không có tiền à Tư Vũ, tớ có thể cho cậu mượn tiền.”
Mấy nữ sinh ở bàn bên cạnh đều quay sang nhìn Tư Vũ với ánh mắt ghen tị.
Nhà Tôn Mục Sâm có điều kiện, thành tích học tập và ngoại hình đều rất được, hơn nữa cậu ta còn là bạn thân của học sinh giỏi Cố Tuyển Diên, được rất nhiều nữ sinh trong trường thầm mến.
“Không cần.”
Lòng nhiệt tình của mình bị từ chối, Tôn Mục Sâm buồn bã trở lại chỗ ngồi, quay đầu lại nói với Cố Tuyển Diên: “Diên ơi, Tư Vũ thay đổi rồi. Trước đây, cậu ấy luôn ngượng ngùng hỏi tớ về cậu, bây giờ cậu nhìn đi, cậu ấy lạnh lùng như băng luôn. Không phải hôm đó đầu óc cậu ấy đã bị chập mạch đấy chứ?”
Cố Tuyển Diên hờ hững nhìn về phía Tư Vũ, thấy cô trầm lặng thật sự khác hẳn trước đây.