Nghe xong, Phó Trác càng thêm tức giận. Ông giơ tay tát cháu trai nhà mình một cái khiến Cao Mai hoảng hốt, nhanh chóng đứng ra che chở cho cậu ta.
“Tiểu Vũ cứu mày mà mày lại lấy oán trả ơn, đúng là đồ…” Hai từ “súc sinh” mắc kẹt trong cổ họng, không thốt ra được. Ông nhìn vợ mình, đanh giọng nói: “Nhìn xem bà đã chiều chuộng nó thế này đây. Sau này đi ra ngoài, không biết còn gây ra chuyện gì, đến lúc đó các người tha hồ mà hối hận.”
“Bố ơi, Tiểu Hâm đang bị thương, chúng ta đưa thằng bé đến bệnh viện kiểm tra trước đã.” Mặc dù Phó Lăng Trí không đồng tình với việc con trai mình mách lẻo, nhưng chuyện thằng bé bị thương là sự thật.
“Đúng đấy, mau đi bệnh viện khám xem thế nào, nhất định phải làm kiểm tra cẩn thận mới được.” Nói đoạn, Cao Mai đi vào phòng lấy tiền.
Đúng lúc này, Phó Lâm Hãn và Phó Lâm Nguyệt vừa vào lớp sáu cũng đi học về, thấy người trong nhà cuống quýt chạy ra ngoài, sau khi hỏi vài câu thì mới biết là Tư Vũ lại gặp rắc rối.
Phó Trác có hai con trai và một con gái. Con trai cả của ông là Phó Lăng Trí cùng vợ là Tôn Ưu làm việc ở huyện này. Phó Lăng Trí sinh được một trai một gái. Con gái của ông ta là Phó Lâm Ngọc, năm nay mới lên đại học. Phó Lâm Hâm và Tư Vũ học cùng lớp chín.
Con trai thứ hai của Phó Trác cũng sinh được một trai một gái là Phó Lâm Hãn và Phó Lâm Nguyệt. Đứa lớn đang học lớp tám, còn đứa nhỏ đang học lớp sáu.
Trong số những đứa cháu, Phó Lâm Hâm là đứa cháu đáng lo nhất. Lần nào cậu ta cũng nhắm vào Tư Vũ. Có lẽ vì hai đứa bằng tuổi nhau, và có sự thù địch sâu sắc hơn những người khác.
…
Phó Nguyên Ngọc gõ cửa phòng rồi bước vào: “Tiểu Vũ, con có bị thương không? Trên đường đã xảy ra chuyện gì hả con? Có thể nói cho mẹ biết được không?”
Bà nói chuyện với thái độ rất thận trọng, chỉ lo sẽ chạm vào điểm nhạy cảm của con gái mình.
Sau đó, bà đi tới, từ từ dẫn dắt cô: “Chỉ cần con nói với mẹ, mẹ sẽ gọi điện cho bố con, bảo bố con đến đưa mẹ con mình đi khu vui chơi, có được không?”
Tư Vũ thờ ơ đáp: “Con không sao, chỉ là một thằng nhóc thôi mà, con không để bụng đâu.”
Phó Nguyên Ngọc ngẩn người nhìn Tư Vũ, rồi đột nhiên che miệng, nước mắt lưng tròng, cảm thấy tình trạng đầu óc của con gái mình ngày càng nghiêm trọng hơn.
Tư Vũ nhíu mày, không hiểu sao bà lại như vậy. Rõ ràng cô đã nói là không sao rồi, sao bà vẫn còn rơi nước mắt.
“Tiểu Vũ, nếu con có tâm sự gì thì nhất định phải nói với mẹ nhé, đừng để trong lòng.”
Phó Nguyên Ngọc ngồi xuống bên cạnh Tư Vũ và nắm lấy tay cô, cảm giác lạnh lẽo khiến bà giật mình: “Sao tay con lạnh vậy?”
Cô rút tay lại, nói: “Vừa rồi con chạm vào nước lạnh.”
“Mẹ đã tìm được một công việc làm nhân viên lễ tân ở khách sạn, ngày mai sẽ bắt đầu đi làm.”
“Không phải nhà họ Tư cho mẹ rất nhiều tiền ư?”
“Tiền mà bố con đưa cho đều là của nhà họ Tư, nếu mẹ nhận thì cũng rất khó xử. Chúng ta nên hạn chế dùng tiền của họ thì hơn.”
Tư Vũ nhìn thẳng vào mẹ mình: “Mẹ muốn hoàn toàn thoát khỏi nhà họ Tư sao?”
Phó Nguyên Ngọc thoáng sửng sốt, không khỏi nhìn kỹ con gái mình: “Sao Tiểu Vũ đoán được điều này? Mẹ chỉ muốn con có một cuộc sống bình yên, không vướng vào cuộc tranh giành quyền lực giữa các gia đình quyền quý.”