Đối với Hứa Ngạn Văn mà nói, có lẽ tình yêu sẽ biến mất, nhưng trầm mê thì không.
Bởi vì khi trầm mê một người hoặc một việc gì đó, cần phải bỏ ra rất nhiều sức lực và thời gian.
Những thứ mà bản thân đã hy sinh càng nhiều, đương sự càng khó dứt bỏ.
Anh ta dám khẳng định rằng Hứa Ngạn Văn vĩnh viễn cả cuộc đời này cũng sẽ không thể rời khỏi anh ta, bởi vì, cô nàng si tình với anh ta, yêu anh ta tới mức sự mù quáng ấy đã xâm nhập vào sâu bên trong xương cốt của cô nàng từ lâu, một khi cô nàng dứt bỏ anh ta, chắc chắn sẽ gặp phải nỗi đau đớn kịch liệt như khoét xương mổ tim.
Hứa Ngạn Văn không có tính tình quyết đoán như thế, bởi vì bẩm sinh cô nàng đã có tính tình yếu đuối nhưng kiêu ngạo.
Hứa Ngạn Văn cười cười, "Không, chỉ là em muốn nhìn anh thêm một chút, đi thôi, chúng ta về nhà đi anh.”
“Được.”
Quách Thành âm thầm đắc ý, nhìn xem, anh ta luôn có thể biết rõ được nỗi đắn đo và suy nghĩ của cô nàng.
Hứa Ngạn Ôn lái xe, câu được câu không tìm đề tài trò chuyện, nhưng chủ đề đều không thể thiếu hai chữ - tìm hiểu.
Bất kể là cha đã vắt hết óc để nói bóng nói gió, hay là mẹ lo lắng muốn nói lại thôi, hoặc là em gái ấp úng vài lần mở miệng, lại khó có thể nói được nên cảm thấy rối rắm, tất cả bọn họ đều lộ ra vẻ quan tâm và lo lắng về cô.
Hứa Nhân Nhân cảm động không thôi, vì thế cô nói thẳng: "Con biết mọi người lo sợ con không làm quen với hoàn cảnh ở công ty được, càng sợ thím hai sẽ làm chuyện gì đó hại con, nhưng dù sao con cũng là người mà ông nội đã đích thân đề bạt vào công ty làm việc, cho dù chức vị của con có thấp hơn nữa, người nào biết chuyện vẫn sẽ biết con là cháu gái của ông nội, là con gái của cha, có cả hai người chống lưng cho con, cho dù có người muốn bắt nạt con thì cũng phải suy nghĩ kỹ hơn một chút, cho nên, sự việc không có bi quan giống như mọi người đã nghĩ đâu ạ, an tâm rồi nha!"
"Nói thì nói như vậy cũng đúng, nhưng thím hai của con vốn dĩ là người mà cả nhà chúng ta đều không đối phó được, lúc trước khi Dao Dao vừa mới vào công ty làm việc, quyền lực của bà ta không có to lớn như hiện tại, cho dù bà ta có muốn nhằm vào thì cũng xa ngoài tầm tay với, nhưng hiện tại bà ta đã là tổng giám đốc công ty, phụ trách mọi việc lớn nhỏ ở trong công ty, nhanh chóng vượt qua chủ tịch trên danh nghĩa là cha con, làm sao mẹ có thể không quan tâm cho được?"
Khương Hân ghét bỏ liếc ông xã một cái, "Đều tại anh hết, anh đi làm nhiều năm rồi mà vẫn không có thành tích gì, đúng là đáng bị người ta trèo lên đầu tác oai tác quái mà.”
“Đúng đúng đúng, là do anh không tốt, anh đáng nghe mắng, em bớt giận nhé, đừng vì anh mà khiến bản thân buồn lòng, nếu không, hai đứa con gái ngoan của chúng ta sẽ trách anh đấy." Hứa Ngạn Ôn thành khẩn nhận sai.
Hứa Dao dịu dàng trấn an mẹ của mình: "Mẹ à, mẹ đừng lo lắng, không phải còn có con có thể giúp đỡ chị chuyện này hay sao, đợi lát nữa trở về con sẽ đi sửa sang lại tài liệu ngay lập tức, bảo đảm để cho trước khi chị gái tiến vào công ty có thể hiểu rõ được phân bố giữa các thế lực và người phụ trách chủ yếu, sau khi chị biết rõ rồi thì không sợ bất kỳ thứ gì nữa."
"Mẹ à, con cũng không phải kiểu người yếu ớt giống như mẹ nghĩ đâu ạ, trước kia con đã từng đi làm công cho người ta, cho nên con cũng biết được những quy tắc bất thành văn ở trong môi trường làm việc, chẳng lẽ mẹ cứ lo nghĩ như vậy mãi mà không chịu tin vào thực lực của con sao?"
Tốt xấu gì Hứa Nhân Nhân cũng đã từng là một nhân viên làm việc quá lao lực, cô cũng đã quá hiểu về những công việc ruồi bu kiến đậu nhất, trước kia cô là người làm công thuần khiết không có bối cảnh không có gia đình chống lưng, hiện giờ cô là người thừa kế, thân phận không giống nhau, lúc đi làm cũng sẽ không giống nhau.
Nếu đã khó thoát khỏi trách nhiệm, vậy cô cũng đã nghĩ thông suốt rồi, cùng lắm thì chỉ là để bản thân đổi chỗ khác ăn dưa mà thôi.