Đi buôn dưa ở nơi làm việc, cũng coi như là làm lại nghề cũ, có gì đâu mà cô phải sợ cơ chứ!
Làm người quan trọng nhất chính là có thể đạt được mục tiêu ban đầu của mình, cô đã nói bản thân muốn làm phế vật thì nhất định phải làm đến cùng!
Hứa Nhân Nhân không đề cập tới việc làm công còn tốt, nhắc tới chuyện này, Khương Hân lập tức cảm thấy đau lòng.
Nhất là khi nhìn thấy cơ thể nhỏ gầy như que củi của cô, bà càng cảm thấy mình nhận lầm con là một tạo nghiệt to lớn, mà kẻ vô liêm sỉ đã lên kế hoạch thiên kim thật giả đáng bị ngàn đao lăng trì xử tử, cũng nên bị trời đánh, sấm sét làm sập nhà, lúc này mới khiến cho bà cảm thấy yên lòng hơn.
Nước mắt của Khương Hân tí tách rơi xuống, Hứa Ngạn Ôn sợ tới mức vội vàng tấp xe vào lề, tất cả mọi người lo lắng nhìn bà.
“Mẹ, sao mẹ lại khóc vậy ạ?”
“Bà xã, em đừng làm anh sợ, có phải anh lại nói sai gì rồi không?”
Khương Hân nức nở: "Em cảm thấy đau lòng vì Nhân Nhân vẫn chưa được trải qua cuộc sống an nhàn dù chỉ một lần trong đời, vất vả lắm con bé mới được trở về nhà, lại bị ông cụ phái đến công ty để chịu tội, người làm mẹ như em đúng là quá vô dụng. Hu hu hu ..."
[Đừng mà, mẹ nhà giàu ơi, không phải mẹ đã cho con thẻ đen để dùng rồi hay sao, đây chính là cái thẻ rất nhiều tiền đó, có tiền bên cạnh mình, cộng thêm thân phận là người thừa kế gia tộc, hoàn toàn có thể hoành hành ở công ty, quả thực không cần phải cảm thấy như thế đâu ]
Khương Hân khóc càng lớn tiếng hơn, con gái đã bị bắt nạt đến mức như vậy rồi mà vẫn còn có thể rộng lượng khuyên bảo bản thân như thế, bà hoàn toàn không xứng làm mẹ của cô.
“Ôi - con bé ngốc nghếch này, dù sao thì con cũng nên làm gì đó quậy chút đi chứ, để cho mẹ có cớ đi tìm ông nội con nói lý lẽ!”
Hứa Ngạn Ôn được nhắc nhở, đôi mắt chợt lóe sáng lên và nói: "Nếu không thì ngày mai con bắt đầu làm bộ ăn kiêng đi, hoặc là lúc trở về con lập tức đập phá đồ vật, hoặc là con nổi điên cắn người, con cứ quậy càng dữ càng tốt, cha sẽ lập tức đi tìm ông nội để cho ông nội thay đổi quyết định, sau đó chúng ta đến bệnh viện nghỉ ngơi một hồi, con thấy thế nào?"
Hứa Nhân Nhân sợ tới mức khóe miệng co rút: "Loại trình độ này hẳn là sẽ vào bệnh viện tâm thần đi, ông nội còn dung nạp được ta sao?"
[Người cha giàu có thân ái của con ơi, con muốn làm đứa ăn không ngồi rồi, nhưng mà cái con muốn làm hoàn toàn khác với cái mà cha muốn con diễn cùng với cha đấy]
[Ai, tính ra mình vừa phát hiện ra, trí thông minh của ba đứa con ông nội sợ là chẳng thừa hưởng được gì từ ông nội hết, người nào người nấy đều ngốc nghếch y chan nhau]
Khương Hân và Hứa Dao oán niệm nhìn ông một cái.
Hứa Ngạn Ôn: "..." Tại sao tôi lại bị ghét nữa rồi QAQ.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Nhân Nhân vừa ăn bữa sáng xong, Hứa Dao lập tức đưa tư liệu mà bản thân đã thức suốt đêm để chuẩn bị xong đâu vào đấy đến phòng cô, hiệu suất làm việc của cô ta tương đối cao.
Cô nhìn khuôn mặt tiều tụy của Hứa Dao, đau lòng nói: "Em đã thức trắng cả đêm đấy à, vành mắt có quầng thâm luôn rồi kìa.”
Hứa Dao xấu hổ sờ sờ mí mắt, vội vàng giải thích: "Em không có thức đêm, chỉ là ngủ muộn hơn bình thường một tí, dù sao hôm nay thứ bảy, em có thể ngủ bù vào buổi trưa, điều quan trọng nhất với em lúc này là chị có thể quen thuộc với nhân viên sớm một chút, làm chuẩn bị sớm một chút."
Hứa Nhân Nhân cụp mắt lật xem tài liệu mà em gái làm, mỗi nhân viên thuộc về đoàn đội nào, người quản lý chân chính sau lưng đoàn đội là ai, tất cả đều được miêu tả ở trên biểu đồ chỉnh lý chỉ cần vừa xem là hiểu được ngay, đủ thấy cô ta đã dồn rất nhiều công sức vào chuyện này.
[Hu hu, em gái tốt với tôi quá đi à, thử hỏi một thiên sứ bé nhỏ đáng yêu và xinh đẹp lại còn chu đáo như thế này làm sao có thể cấu kết với mẹ ruột hại cả nhà được cơ chứ, A Thất, có phải quả dưa này của cậu là giả hay không?]