Nghe vậy, những người đang ngồi bình tĩnh hơn rất nhiều.
Ông cụ nhìn về phía Đường Uyển: "Trong hai ngày này hẳn là đủ thời gian cho con sắp xếp rồi chứ?”
Đường Uyển vuốt cằm nói: "Vậy là đủ rồi, trình độ học vấn của Nhân Nhân chỉ là trình độ bình thường mà thôi, nếu như mới bắt đầu mà đã làm chức cao thì sẽ rất khó thuyết phục mọi người, con dự định để cho con bé bắt đầu làm từ quầy lễ tân rồi từ từ phấn đấu lên cao hơn, Nhân Nhân thấy có được không?"
Sau khi nói lời cuối cùng, bà ta nhìn Hứa Nhân Nhân hỏi.
“Được ạ, cháu không có vấn đề gì ạ.” Hứa Nhân Nhân dứt khoát nói.
[Bằng cấp bình thường, đúng là lấy cớ tốt thật đấy, nhưng điều này cũng không có nghĩa là bà không có ý đồ riêng nha, chắc là bà sợ tôi cứ đi qua đi lại trước mặt bà, không cẩn thận chen ngang vào phá hỏng chuyện tình của bà và dượng út ở văn phòng yêu đương quấn quýt lấy nhau rồi, văn phòng play, bà có nhiều cách chơi đa dạng thật đó.]
Sắc mặt của Đường Uyển trắng bệch, chỉ trong một giây biểu cảm dịu dàng và cưng chiều của Quách Thành đã biến thành vẻ mặt vặn vẹo giống như ăn phải phân, cánh tay cứng ngắc rốt cuộc đã không vỗ nổi sống lưng căng cứng của Hứa Ngạn Văn.
Trong lúc nhất thời, xung quanh lâm vào bầu không khí yên tĩnh như chết.
Hứa Ngạn Ôn vội mở miệng giải vây: "Thời gian cũng không còn sớm, nếu như cha không có việc gì phân phó, chúng con xin phép về trước.”
“Ừ, các con các cháu trở về đi, ta cũng mệt mỏi rồi." Ông cụ nâng trán, nhẹ nhàng xoa bóp mi tâm.
Hứa Ngạn Ôn mang theo vợ con nói lời tạm biệt với ông cụ, rời đi trước một bước.
Vợ chồng Hứa Ngạn Duệ theo sát phía sau.
Lúc Hứa Ngạn Văn đứng dậy, hai chân có chút bủn rủn, Quách Thành làm bộ như không nhìn thấy mà cứ tiếp tục dắt tay kéo cô nàng đi, lúc nói lời tạm biệt với ông cụ, tầm mắt của ông cụ hơi dừng lại một chút, sau đó nói với con gái: "Đừng để cho bản thân gánh phải quá nhiều áp lực, mặc kệ có gặp phải chuyện gì, con cứ thuận theo tự nhiên là được rồi.”
Sống mũi của Hứa Ngạn Văn cay cay, cô nàng cố gắng kiềm chế nỗi cay đắng trong đôi mắt của mình, gật đầu nói: "Con biết rồi, cha ngủ ngon.”
“Đi thôi." Trong giọng nói của ông cụ tràn đầy mệt mỏi.
Sự khoan dung của cha khiến Hứa Ngạn Văn càng căm hận sự ích kỷ của mình.
Hai cha con đã tranh cãi với nhau rất nhiều thời gian, nhưng mỗi một lần cả hai chiến tranh lạnh với nhau, cha luôn là người chủ động làm lành với cô nàng trước.
Một người mạnh mẽ như ông cụ, lại nhẫn nhịn với một đứa con gái ngỗ nghịch như cô nàng, nhìn như ông cụ không quan tâm gì đến cô nàng cho lắm, nhưng ông cụ luôn luôn trưng ra vẻ mặt hiểu rõ cô nàng hơn bất kỳ người nào khác, làm sao cô nàng có thể không cảm thấy áy náy được cơ chứ.
Cô nàng rũ mắt nhìn Quách Thành đang nắm tay mình, theo tầm mắt hướng lên trên, rơi vào khuôn mặt tuấn tú khiến cô nàng vừa gặp đã yêu.
Người mà cô nàng yêu, thật sự là người đang ở trước mắt cô nàng hay sao?
Người này đã bị Nhân Nhân vạch trần mọi chuyện ác hết lần này đến lần khác, cô nàng không chắc chắn được liệu người này có phải người cô nàng yêu hay không.
Có lẽ bởi vì cô nàng yêu anh ta, cho nên luôn luôn tự ảo tưởng đối phương chính là tình yêu đích thực, đối xử tốt với mình vô bờ bến, nhưng những gì cô nàng nhận lại chỉ có vô vàn cô đơn và đau đớn, cùng với vô số khuyết điểm của Quách Thành.
“Em nhìn cái gì vậy, trên mặt anh có dính cái gì à?" Quách Thành làm bộ nghi hoặc cười hỏi.
Đáy lòng của anh ta lại bồn chồn, hẳn là cô nàng cũng nghe được lời Hứa Nhân Nhân vừa nói.
Nhưng cuộc sống ở chung với nhau giữa những người trưởng thành, có một điểm chung kỳ diệu, tất cả mọi người đều cần phải ngụy trang để giữ gìn thể diện của mình.
Anh ta cần sắm vai một người chồng thâm tình, để khiến cô nàng nghĩ rằng anh ta vẫn còn yêu thương cô nàng y như cũ, cho dù cô nàng có biết được hành vi của anh ta ở bên ngoài thối nát và quá đáng đến mức nào, thì cũng sẽ không có cách để dứt bỏ anh ta.