Sau khi hạ triều Chúc Bảo Kỳ đến Văn Xương Các, đó là nơi y học tập. Trời mới tờ mờ sáng, giờ này kiếp trước y còn chưa rời giường, hiện tại đã bận rộn được một lúc lâu. Tùy tiện ăn một đĩa bánh ngọt lót bụng, sau đó y gặp được vị phi tử thứ ba trong hậu cung của mình.
Lại nói nguyên chủ là một hôn quân, không chỉ thích nam phong, còn thích chơi cường thủ hào đoạt, vị Kiều chiêu dung này chính là ví dụ tốt nhất. Người ta đường đường là một tiểu công tử thế gia, còn là tân Thám Hoa năm ngoái, mắt thấy tiền đồ rộng mở, chưa kịp thi triển tài hoa trên triều đình đã bị cưỡng ép tiến vào hậu cung, làm một cung phi nho nhỏ, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng đoán được hắn hận mình cỡ nào.
“Ái phi ~” Chúc Bảo Kỳ trưng ra gương mặt thèm khát chào hỏi, động tác nhất trí, nụ cười hở tám cái răng trắng bóc: “Hôm nay vất vả cho khanh phải học cùng trẫm rồi.”
So sánh với Quý phi điêu ngoa tùy hứng, Hoàng Hậu lạnh lùng bá đạo, Kiều chiêu dung dịu dàng ưu nhã quả thực chính là thiên sứ, trên người hắn tự mang một loại đàn hương nhàn nhạt, tốt hơn hai vị Tu La kia không biết bao nhiêu lần, khó trách được nguyên chủ thương nhất.
“Bệ hạ.” Kiều chiêu dung mỉm cười với y, tay buông sách, tiến lên hơi cúi người chỉnh lại đai lưng cho y, nhẹ giọng nói: “Thần…… hình như đã lâu không thấy người.”
Ủa?
Chúc Bảo Kỳ cười hì hì nắm bàn tay non mềm của mỹ nhân, học vẻ đáng khinh của nguyên chủ: “Sao có thể? Hôm trước trẫm mới đi gặp khanh, chỉ là lúc ấy ngươi đang giận, không chịu gặp trẫm đó thôi.”
Kiều Song Ngọc cứng người, trong mắt hiện lên một chút ảm đạm khác thường, sau đó nhanh chóng khôi phục như thường, nắm ngược lại tay Chúc Bảo Kỳ, bảo đảm: “Vậy sau này thần sẽ không giận bệ hạ nữa.”
“Trước kia là thần quá cố chấp, tùy hứng với bệ hạ, bệ hạ khoan dung độ lượng, xin hãy tha thứ cho thần.”
Hơ?
Chúc Bảo Kỳ lén quan sát hắn, phản ứng này…… sao không khớp với nguyên tác nhỉ?
Sao lại không hận y như mọi khi?
Như hiểu được sự hoang mang của y, Kiều Song Ngọc chuyển đề tài: “Hôm nay cứ để thần giảng bài cho bệ hạ đi? Trương đại nhân bị bệnh nhẹ, thần có thể dạy thay.”
Vậy cũng được. Chúc Bảo Kỳ cười tủm tỉm ngồi xuống mở sách vở, hôm nay học 《 sách luận 》, y không có hứng thú, cũng không oán giận. Kiều Song Ngọc như biết tâm tư của y, chuyên chọn những bài đơn giản dễ hiểu để giảng.
Giọng hắn quá du dương, Chúc Bảo Kỳ như tắm trong gió xuân, bất tri bất giác ghé vào trên bàn ngủ mất.
“Ừm…… ngon.”
Cũng không biết mơ thấy cái gì, Chúc Bảo Kỳ nhắm mắt chép miệng, vô tình chảy nước miếng, dính ướt ống tay áσ ɭóŧ.
Kiều Song Ngọc thấy thế buồn cười, ngừng giảng bài khoá, cầm khăn lau khóe miệng cho tiểu hoàng đế tham ngủ, động tác mềm nhẹ, che chở có thêm. Hắn một tay chống cằm nhìn chằm chằm Chúc Bảo Kỳ say ngủ hồi lâu, bất giác vươn cái tay còn lại muốn vuốt ve gương mặt của thiếu niên.
Nhưng bàn tay vươn đến một nửa, Kiều Song Ngọc dừng động tác.
Ý cười trên khóe miệng cũng nhanh chóng biến mất, hắn mất mát thu tay hậm hực chùi vào vạt áo như sợ mình làm bẩn mặt thiếu niên.
Hắn thẹn trong lòng, tự biết mình dơ, bởi vậy không dám chạm vào.
Kiều Song Ngọc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cây thạch lựu trong ký ức đã nở hoa rực rỡ, chỉ là hắn không có lòng thưởng thức.