Ninh Tử Kiển mặt không cảm xúc quay đầu nhìn thoáng qua lão giả đầu bạc tinh thần quắc thước, lạnh lùng nói: “Thái sư sống trong nhung lụa, chưa từng tự mình ra sa trường, nói những lời này không khỏi nực cười!”
“Ngài đây là lòng dạ đàn bà, đối đãi với kẻ địch vốn không nên nhân từ!”
“Tướng quân tuổi trẻ khí thịnh.” Thái sư thong thả ung dung như không để hắn vào mắt: “Đệ Nhung lúc này tuy yếu nhưng vẫn còn dã tính, đại tướng quân làm việc quá độc đoán, ai biết bọn họ sẽ không vì cầu sinh mà liều chết một mạng? Kết quả lưỡng bại câu thương thì sao?”
“Huống hồ trước nay chiến tranh chỉ có hao tài tốn của, mấy năm trước biên cương loạn lạc, tiên đế còn trên đời cũng không mấy thái bình, phương Nam lũ lụt phương Bắc nạn đói, quốc khố triều đình bị đào rỗng hơn nửa, năm nay Tây Bắc đại hạn, chúng ta lấy cái gì để đánh giặc?”
Sau một đống lời biện luận của ông ta, sắc mặt Ninh Tử Kiển càng thêm thâm trầm, hắn nhìn chằm chằm thái sư dối trá, nói từng câu từng chữ đầy khí phách: “Vì sao quốc khố rỗng tuếch, thái sư thật sự không hiểu nguyên nhân chân chính trong đó sao?”
Đương lúc hai người tranh chấp đấu khẩu, bên kia huynh đệ Điền thị lại nhảy ra, bọn họ là tuyển thủ tranh cãi chuyên nghiệp, không quan tâm hai vị này đánh nhau thế nào, lời nói kịch liệt thái độ khinh mạn, hiển nhiên đều chướng mắt cả hai vị, thuần túy đến để quấy rối.
Mắt thấy phía dưới lại sắp loạn thành cái chợ, Thái Hậu phía sau rèm che cuối cùng cũng chịu lên tiếng.
“Đừng cãi nhau nữa.” Giọng bà ta cực kỳ không vui, quở trách: “Các khanh đều là trọng thần của triều ta, làm ầm ĩ như vậy còn ra thể thống gì?”
“Chuyện hòa thân, trong lòng ai gia hiểu rõ.”
“Nếu Đệ Nhung đã chịu cống nạp thượng phẩm hàng năm, chuyện hòa thân cũng không tính là chuyện khó, trong cung không thiếu người.”
Chúc Bảo Kỳ ngồi ngay ngắn trên long ỷ, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim. Y hiện tại chỉ mới 17 tuổi, vẫn chưa thể độc lập chấp chính, Thái Hậu buông rèm thay y xử lý quốc sự đã không phải chuyện bí mật. Trước mắt thần tiên đánh nhau, vật hy sinh như y vẫn nên ngậm miệng thôi. Miễn cho gây hoạ hại thân.
Lời Thái Hậu nói càng khiến sắc mặt Ninh Tử Kiển thêm khó coi, hắn không chịu lùi bước, tiến lên nói thẳng nói: “Thái Hậu nói sai rồi. Chuyện hòa thân liên quan đến bang giao hai nước, há có thể được quyết định chỉ bằng một câu của người? Cùng là nhét người vào hậu cung của bệ hạ, sao Thái Hậu không hỏi ý kiến của bệ hạ?”
Một câu của hắn thành công đốt lửa đến trên người Chúc Bảo Kỳ sống chết mặc bây, mọi người đổ dồn ánh mắt về phía hắn, giống như lúc này mới phát hiện trên long ỷ còn có người ngồi.
Chúc Bảo Kỳ ăn dưa say xưa ăn đến trên người mình: “……”
Mẹ nó.
Y nhớ trong nguyên tác hình như từng có một đoạn cốt truyện như vậy, ngặt vì nguyên chủ một lòng bận rộn với hậu cung ba ngàn mỹ nhân, nào có tâm tư đặt lên việc hòa thân. Kết quả hòa thân không thành công, Đệ Nhung bất đắc dĩ di chuyển toàn tộc, sau cũng không giải quyết được gì, trong sách không viết rõ ràng.
Nếu dựa theo nguyên tác, Chúc Bảo Kỳ hiện tại nên cự tuyệt. Nhưng y nhớ tới tình cảnh hiện tại của mình, phía sau lưng có Thái Hậu gây áp lực khiến y như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, đằng trước ánh mắt Ninh Tử Kiển sáng như đuốc nhìn chằm chằm, y bất an cựa quậy, tính định ba phải: “Việc này, việc này không phải chuyện nhỏ, để trẫm thương nghị lại với Thái Hậu đi. Các khanh còn có việc thì bẩm tấu, trình sổ con lên.”
“Không có việc gì thì bãi triều.”
Nói xong y đứng dậy, bỏ lại một chúng triều thần, mặc kệ bọn họ cãi nhau thế nào, y không muốn ở thêm một giây nào nữa.