Hậu Cung Của Trẫm Toàn Vai Ác

Chương 8: Linh vật

Ngày hôm sau thượng triều, Chúc Bảo Kỳ mắt nhắm mắt mở bị Thượng Xuân lôi ra từ trong ổ chăn.

Hoàng đế cổ đại quả thực không phải để người làm. Y vừa giận vừa gục mặt ngồi trên ngự liễn, xóc nảy ngã trái ngã phải, suýt nữa còn lộn cổ khỏi kiệu.

“Bệ hạ.”

Thượng Xuân kè kè ở bên cả đoạn đường thật sự không nhìn nổi nữa, bất đắc dĩ nhỏ giọng nhắc nhở một câu, “Bệ hạ, chú ý uy nghi.”

“Nhưng trẫm buồn ngủ quá……” Chúc Bảo Kỳ nói xong lại ngáp một cái, khóe mắt chảy ra vài giọt lệ nóng, làm nũng: “Thượng Xuân, trẫm muốn ngủ.”

Hoàng đế thoạt nhìn phong quang vô hạn, trên thực tế mệt như chó. Mỗi ngày tờ mờ 4 giờ sáng đã phải rời giường, 5 giờ thượng triều, 6 giờ rưỡi đến thư phòng học tập, 8 giờ mới có thể ăn cơm sáng. Sau đó còn phải về tiếp tục học tập, ăn cơm trưa xong được nghỉ ngơi hai tiếng, đến 3 rưỡi lại bị Thượng Xuân dẫn đến Ngự Hoa Viên thông khí hai tiếng, cả một ngày không phải đang học thì cũng chuẩn bị học, buổi tối 9 giờ mới được đi ngủ, ngày hôm sau sẽ là một vòng tuần hoàn lặp lại.

Hiện tại trời còn chưa sáng, y đã phải rời giường công tác, không rõ vị trí hoàng đế này có gì đặc biệt mà bị nhiều người tranh cướp như vậy.

Thôi, ai thích tranh cứ tranh, dù sao ta chỉ muốn trốn.

Chúc Bảo Kỳ vừa phỉ nhổ trong lòng vừa lục lại tuyến thời gian, chờ mong Ninh Tử Kiển mau mau soán vị, để y được giải phóng tự do về nhà trồng trọt.

Từ tẩm cung của y đến chính điện thượng triều phải đi mất một tiếng đồng hồ, bởi vậy chờ Chúc Bảo Kỳ yên vị trên long ỷ, bên dưới đã mênh mông cuồn cuộn một đống triều thần, tất cả sẵn sàng trận địa như đón quân địch chờ y đến.

Vị võ tướng đứng đầu hàng mặc đồ đen nhìn có chút quen mắt —— nhìn kỹ, chẳng phải là oan gia Hoàng Hậu Ninh Tử Kiển của y sao.

Chúc Bảo Kỳ nheo mắt, làm bộ không thấy.

“Bệ hạ đến rồi, mở triều đi.”

Phía sau tấm rèm che vang lên một giọng nữ lạnh lùng uy nghiêm, Chúc Bảo Kỳ cũng bắt đầu vào việc —— làm linh vật.

Thái Hậu ra lệnh, đám quần thân bên dưới vừa rồi còn im lặng bỗng như cái nồi nổ tung, quần thần mồm năm miệng mười tranh nhau thượng tấu, cáo trạng, đánh nhau, náo nhiệt hơn cả chợ bán thức ăn.

Dĩ nhiên cũng không hoàn toàn là chuyện vớ vẩn, gần đây quả thật có vài đại sự.

Thứ nhất, năm ngoái bọn họ đại thắng bộ lạc du mục phương Bắc Đệ Nhung, làm bên bại, sứ thần Đệ Nhung bị bắt trình thư xin hàng thỉnh cầu hòa thân để đổi lấy một chốc thái bình.

Thứ hai, năm nay vào xuân Tây Bắc đại hạn, tri phủ Hồng Châu dâng lên liên tiếp mười mấy tấu chương, hy vọng triều đình nắm chặt ngân sách cứu tế.

Ngoài hai việc trên còn vài vị văn thần khẩn cầu mở khoa cử tuyển chọn học sĩ hàn môn, cùng với người nào đó cáo trạng con cháu thế gia đại tộc phẩm hạnh không tốt, đáng tiếc thỉnh tấu của những người này nhanh chóng bị những kẻ khác đẩy xuống, hoàn toàn không ai bận tâm.

Chúc Bảo Kỳ ngồi trên long ỷ nhìn bọn họ, yên lặng ăn dưa xem diễn, chuyện gì cũng mặc kệ.

Ninh Tử Kiển vẫn luôn im lặng lúc này lại đứng dậy, hắn trầm giọng hướng về phía long ỷ, nói: “Bệ hạ, thần không đồng ý hòa thân. Trận chiến này tuy chúng ta thắng, nhưng Đệ Nhung không chết tâm, nếu không nhân cơ hội tiêu diệt bọn chúng, ngày sau có lẽ bọn chúng sẽ trở thành họa lớn cho chúng ta!”

Lúc hắn nói chuyện, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, chính khí hiên ngang, hoàn toàn không ăn nhập với đám triều thần xung quanh.

Nhưng hắn vừa dứt lời liền có văn thần thái sư lên tiếng: “Đại tướng quân nói lời này sai rồi —— phải biết giặc cùng đường chớ ép. Đệ Nhung mấy năm liên tục chiến loạn đã sớm không còn gì, chúng ta cần chi phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt? Bệ hạ trước nay nhân từ, hiện tại đang lúc thể hiện uy vọng của triều ta, sao phải làm chuyện bỏ đá xuống giếng?”