Chúc Bảo Kỳ thấy ngủ đủ rồi, y ném cơn ác mộng vừa rồi qua một bên, đứng dậy để cung nữ hầu hạ mặc quần áo rửa mặt, lại uống nửa chén trà nhỏ.
Lúc này Thượng Xuân tiến lên nói: “Bệ hạ, Hoàng Hậu nương nương dặn thái y đến bắt mạch cho ngài.”
Cho dù trên người không có chỗ nào khó chịu, Chúc Bảo Kỳ vẫn lười biếng gật đầu: “Cho vào.”
Thượng Xuân tuân lệnh.
Không bao lâu một nam tử trẻ tuổi dẫn theo một thiếu nữ mặc đồ trắng xách hòm thuốc đi đến, quỳ xuống dập đầu với y, nhỏ giọng nói: “Thần Khúc Vấn Hàn bái kiến bệ hạ.”
Chúc Bảo Kỳ xua tay, Khúc Vấn Hàn và y nữ cùng đứng dậy. Y nữ kia yên lặng đứng sang bên, cả quá trình chưa từng ngẩng đầu, khuôn mặt thanh lệ phối với một thân bạch y, trái lại có vài phần thoát tục.
Chúc Bảo Kỳ không nhịn được nhìn thêm vài lần, cảm thấy nàng rất quen mắt.
Khúc Vấn Hàn lần đầu tiên đến bắt mạch cho hoàng đế, hắn cực kỳ cẩn thận, tay phải đặt lên cổ tay tiểu hoàng đế, nhận ra mạch tượng có điều khác thường, lại nhớ tới cảnh cáo của nhóm đồng liêu ở Thái Y Viện, trong lúc nhất thời không biết có nên nói hay không.
Cuối cùng, hắn vẫn buông tay, bình tĩnh không gợn sóng trả lời: “Bệ hạ long thể an khang, chỉ có chút biếng ăn, đợi thần trở về kê vài phương thuốc, ngài uống vài ngày là khỏi.”
Thượng Xuân nghe vậy thở phào nhẹ nhõm một hơi, mặt mày hớn hở: “Vừa rồi Hoàng Hậu bảo nô tỳ đi mời thái y, nô tỳ còn bị dọa giật mình, tưởng bệ hạ không khoẻ, hiện tại tốt rồi.”
Chúc Bảo Kỳ chỉ cười không nói, tay ngắt một quả mơ nhét vào trong miệng nhai chóp chép, vị chua tràn ra từ thịt quả khiến vẻ mặt y mất kiểm soát, nước mắt tràn ra....
Ninh Tử Kiển cực kỳ coi trọng kết quả bắt mạch lần này, đương nhiên sẽ đến tìm Khúc Vấn Hàn.
“Thế nào rồi?” Ninh Tử Kiển sốt sắng đợi tin, “Có thể hoàn toàn bài trừ không?”
Khúc Vấn Hàn gật đầu: “Yên tâm đi. Độc trong cơ thể bệ hạ tuy không thể một chốc một một lát giải hết, nhưng nghĩ chắc Thái Hậu cũng không dám làm quá mức, số độc đó muốn phát tác còn cần mấy năm. Kế tiếp chỉ cần thay đổi đồ ăn của bệ hạ, sớm hay muộn ta cũng sẽ chế ra thuốc giải.”
Ninh Tử Kiển thở phào một hơi.
Khúc Vấn Hàn nói thêm: “Chỉ là, độc dù sao cũng là độc, cho dù có tác dụng chậm cũng sẽ tổn thương thân thể. Bệ hạ bị đút độc không phải ngày một ngày hai, gan thận của người lao lực quá độ, tốt nhất nên kiêng chuyện phòng the, bằng không khó mà điều dưỡng nổi.”
Ninh Tử Kiển cười khổ: “Ta biết.”
Khúc Vấn Hàn nhìn hắn. Nơi này bốn bề vắng lặng, hắn không cần để tâm nhiều quy củ, thuận miệng hỏi: “Sao ngươi bỗng quan tâm bệ hạ thế? Lần trước không phải còn nói thấy y là phiền sao?”
Ninh Tử Kiển ho khan một tiếng, xấu hổ đáp: “Chuyện này, ừm……”
“Thật ra điện hạ rất tốt.”
Trên đầu Khúc Vấn Hàn toát ra một dấu chấm hỏi, “Tốt chỗ nào?”
Ninh Tử Kiển như tiểu tử mới yêu lần đầu, xấu hổ buồn bực nói: “Một nam nhân sao lại hỏi nhiều thế!? Nếu không có việc gì thì đi mau, mau về nghiên cứu chế tạo thuốc giải đi!”
Khúc Vấn Hàn bị đuổi ra ngoài không chút lưu tình, cùng y nữ Lâu Thúy đứng chờ ngoài cửa cùng nhau về Thái Y Viện.
Hắn xách hòm thuốc rời Trọng Hoa Cung, chưa được hai bước thì thấy một trận cuồng phong ập đến, hắn ngẩng đầu nhìn lại, chân trời âm u mây đen, giống như đang ấp ủ bão bùng
Lâu Thúy quay đầu nhìn Trọng Hoa Cung vàng son chói lọi, trong lòng ớn lạnh.
Thời tiết sắp thay đổi rồi.