Nói ngắn gọn, quyển sách này kể về ba nam nhân tương ái tương sát ——ba người bọn họ trải qua một những chuyện không thể tưởng tượng, cuối cùng đạt thành thỏa hiệp, nhân sinh hài hòa.
Một câu chuyện xưa nghe mà rợn cả người.
Lại nói, trong câu chuyện này Chúc Bảo Kỳ sắm vai nhân vật nào, vậy chỉ có thể dùng cụm từ “vật hy sinh vô tội”, “vai ác công cụ” để hình dung. Hơn nữa toàn văn 50 vạn chữ mà đi được một phần ba quãng đường y đã tự động nhận cơm hộp offline, nhường sân khấu lại cho vai chính Ninh Tử Kiển.
Xét cho cùng sự tồn tại của y thật sự quá chướng mắt, một vị hôn quân vô năng còn muốn chiếm ba mỹ nhân, thực sự có chút vô liêm sỉ, trên sách sử lưu truyền còn bị ngôn quan mắng 300 trang.
Chúc Bảo Kỳ bóp ngón tay lược lại cốt truyện trong lòng, hiện tại chuyện xưa chỉ mới bắt đầu, căn cứ vào tình huống trước mắt, ba nhân vật chính trong hậu cung của y đã đến đông đủ, lần lượt là:
Hoàng Hậu hiện đang cùng chung chăn gối ôm y, đồng thời cũng là đại tướng quân đương triều—— Ninh Tử Kiển.
Quý phi kiêu ngạo bị Hoàng Hậu đuổi đi, cháu trai của Thái Hậu đương triều —— Ứng Đường.
Còn một vị chưa lên sân khấu, nhưng địa vị cũng không nhỏ. Hắn từng là tân khoa Thám Hoa lang tài hoa hơn người tiếng tăm lừng lẫy kinh thành, tiểu công tử xuất thân thế gia—— Chiêu dung Kiều Song Ngọc.
Ba vị này tách lẻ mỗi người một vẻ, xách bừa một người ra ngoài cũng có thể trở thành nam chính cho một cuốn sách. Ninh Tử Kiển anh tuấn, Ứng Đường mỹ lệ, Kiều Song Ngọc dịu dàng, trời định bọn họ sẽ là hùng ưng bay lượn phía chân trời.
Cố tình bọn họ bất hạnh, gặp gỡ cùng một vị hôn quân không đầu óc lại háo sắc, không thể không nhịn đau từ bỏ tiền đồ rộng lớn bị triệu tiến cung, từ đây tựa hoàng yến bị nuôi trong l*иg, không thể thi triển quyền cước, chỉ có thể tiếc nuối sông trong mảnh đất nhỏ hẹp.
Mấy ngày nay Chúc Bảo Kỳ nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy vẫn nên đi theo cốt truyện mới tốt, dẫu sao thế giới của ba nam nhân kia quá đông đúc, y không muốn tham dự, cố gắng chạy xong một phần ba cốt truyện rồi offline, tìm cớ giả chết ra cung, nói không chừng còn có thể tìm được cách về nhà.
Y nghĩ ngợi một hồi rồi giả bộ ngủ say trở mình, lăn người ra khỏi vòng ôm của Ninh Tử Kiển. Ninh Tử Kiển là võ tướng, nhiệt độ cơ thể cao hơn người thường, trời thì nóng lại cứ bon chen ngủ với y mới chịu, cho dù trong phòng có thau đựng đá cũng không chịu nổi, nóng bức khiến y tuôn mồ hôi như mưa.
Trong nguyên tác ba người này ôm thái độ căm thù Chúc Bảo Kỳ đến tận xương tuỷ, chỉ hận không thể một đao thọc chết y, mà Chúc Bảo Kỳ cũng không định thay đổi cái nhìn của bọn họ, trái lại còn ước bọn họ càng ghét mình càng tốt.
Y ngửa đầu nhìn chằm chằm màn giường hoàng kim ngẩn người, có lẽ do huân hương trong phòng khiến thần kinh y thả lỏng, y bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.
Sau đó y nằm mơ.
‘Chúc Bảo Kỳ, ngươi có biết gương mặt này của ngươi khiến người ta buồn nôn lắm không?’
‘Bảo Nhi, trẫm…… có lỗi với con.’
‘Bệ hạ. Thần cả gan xin hỏi, ngài có từng hối hận?’
Hối hận……?
Chắc là có đi.
Bên tai truyền đến tiếng gọi quen thuộc, Chúc Bảo Kỳ mở mắt, trước mặt là gương mặt phóng đại của Thượng Xuân. Y suýt bị đống nếp nhăn trên mặt lão dọa ngất, vội bò dậy mới phát hiện mặt mình ướt nhẹp, thì ra y đã khóc.
“Bệ hạ, ngài bị bóng đè.” Thượng Xuân khom lưng lui đến một bên, trấn an: “Vừa rồi ngài cứ khóc mãi, dọa chết nô tỳ rồi.”
Chúc Bảo Kỳ vội dùng tay áo lau mặt, lắc đầu nói: “Không sao.”
Sau đó, y quay đầu lại hỏi: “Ninh…… Hoàng Hậu đâu?”
Thượng Xuân tất cung tất kính đáp: “Nửa canh giờ trước Hoàng Hậu đã tỉnh, đến quân doanh, lúc đi còn cố ý căn dặn nô tỳ đúng giờ hầu hạ ngài tỉnh giấc, trước mắt cũng đến giờ rồi.”