Chúc Bảo Kỳ vội vàng lắc đầu, “Không liên quan đến hắn. Là trẫm tham lạnh, buổi trưa ăn nhiều đá.”
Ninh Tử Kiển nắm chặt tay hắn, nghe vậy cười khẽ: “Bệ hạ vẫn trẻ con như vậy.”
“Lần sau không cho ăn nhiều thế kia, lát nữa ta gọi thái y tới bắt mạch, kê phương thuốc điều trị cho ngài, long thể bệ hạ quá yếu, cứ tiếp tục cũng không tốt.”
Lời hắn nói tràn ngập dịu dàng cưng chiều, giống như tình nhân lén lút nỉ non ái muội, song thái độ lơ đãng toát ra sự cứng rắn nghiêm khắc, phang phất phải khống chế Chúc Bảo Kỳ trong tay mới yên tâm.
Chúc Bảo Kỳ gật đầu đáp ứng, mất tự nhiên đẩy tay Ninh Tử Kiển, thay quần áo xong lại làm bộ buồn ngủ bò lên long sàng, cũng không quay đầu lại nói: “Trẫm nghỉ ngơi trước.”
Y nằm xuống xong, Ninh Tử Kiển theo sát bò lên, thân hình hắn cao lớn, vừa lên đã khiến long sàng có chút trật trội, hai người dính sát vào nhau. Ninh Tử Kiển chỉnh chăn cho y, cúi người đặt lên trán Chúc Bảo Kỳ một nụ hôn lướt qua như lông chim, dỗ dành: “Bệ hạ ngủ đi, ta trông chừng cho người.”
Chúc Bảo Kỳ cảm nhận được xúc cảm mềm ấm trên trán, trong lòng giật thót, sợ bị nhìn ra điều gì, y lập tức nhắm mắt điều chỉnh hô hấp, giả vờ thiu thiu muốn ngủ.
Kỹ thuật diễn của y cũng coi như tinh vi, dù là Ninh Tử Kiển võ nghệ cao thâm cũng không phát hiện ra manh mối. Mười lăm phút sau Ninh Tử Kiển tưởng người đã ngủ, hắn rón rén nắm cổ tay tiểu hoàng đế cẩn thận bắt mạch, nho giọng lầm bầm lầu bầu:
“Tính ngày tháng, trước mắt độc vẫn chưa xâm nhập vào tâm mạch, vẫn kịp.”
“Không sao, không sao.”
Trân bảo hắn những tưởng vĩnh viễn mất đi nay một lần nữa trở lại trong ngực mình, hắn chỉ cảm thấy may mắn và sung sướиɠ tột cùng.
Lần này, hắn nhất định sẽ không buông tay.
Ninh Tử Kiển nhắm mắt, yên tâm thoải mái ôm người vào lòng, nặng nề chìm vào giấc ngủ, mà Chúc Bảo Kỳ vốn nên “ngủ say” lại mở bừng mắt, tâm tình phức tạp.
Từ lúc xuyên qua đến nay mới chỉ ba ngày, trái tim Chúc Bảo Kỳ lại như vượt ngàn dặm lộ trình, ngồi tàu lượn siêu tốc mạo hiểm kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Y thấy mình quá xui xẻo, vất vả nỗ lực học hành mới thi đậu trường đại học hàng đầu, kết quả chọn sai chuyên ngành bị điều tới học viện nông thôn, cả ngày đội mũ rơm sắn ống quần, mặt mày dơ dáy làm việc, phơi thành cục than còn phải đề phòng lợn rừng đột nhiên nhảy ra ăn mất luận văn y vất vả cày cấy, thức khuya dậy sớm mệt như chó.
Ngay lúc y không cam lòng vùi đầu nỗ lực, dần bồi dưỡng ra tình yêu nông học thì y bất hạnh xuyên sách. Làm một sinh viên đương đại kiến thức rộng rãi duyệt vô số văn dở hơi, Chúc Bảo Kỳ chỉ có thể ép mình lạc quan chấp nhận hiện thực, tính định dựa vào tri thức chuyên nghiệp thi triển quyền cước ở cổ đại, nhưng mà quay đầu load lại cốt truyện, toàn thân tê rần.
Y xuyên vào một quyển văn học vỉa hè cẩu huyết hạng ba, tác giả rác rưởi đoán chừng tuổi còn nhỏ, hoặc là văn hóa bằng cấp không cao, logic tiểu thuyết có thể nói là thông thiên.
Cung đấu?
Không giống cung đấu!
Quyền mưu?
Không giống quyền mưu!
Một đám nam nhân cả ngày không làm chính sự, lục đυ.c đấu đá tranh giành tình ái, ngươi chết ta sống, nói không quá ba câu bắt đầu cởϊ qυầи, muốn tìm cốt truyện có lẽ phải dùng kính lúp cẩn thận tìm kiếm.
Điều này khiến Chúc Bảo Kỳ hiếm được một lần rảnh rỗi lại chọn sai sách tốn suốt ba tiếng đồng hồ quý giá để xem chỉ muốn dùng một chữ “shit” để bày tỏ đánh giá của mình.