Nhưng mà mộng có đẹp đến đâu cũng phải tỉnh.“Haizzz.”
Chúc Bảo Kỳ chống cằm nhìn cửa sổ ngẩn người, nếu hiện tại có cơ hội được ước, y muốn lập tức về nhà.
Kiều Song Ngọc ở bên chú ý tới y thất thần, dịu dàng hỏi: “Bệ hạ có tâm sự? Vậy hôm nay chúng ta học đến đây thôi.”
Hắn săn sóc làm Chúc Bảo Kỳ ngượng ngùng, gãi mặt nói: “Trẫm tham ngủ, làm khó khanh rồi.”
Kiều Song Ngọc nghe vậy chỉ cười, không có vẻ gì là mất kiên nhẫn, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ mỗi ngày làm lụng vất vả, ngủ nhiều chút cũng là chuyện thường tình, huống hồ hiện tại đương độ thân thể người phát triển, việc học có thể lùi lại cũng được.”
Chiều cao vẫn luôn là nỗi đau hai đời của Chúc Bảo Kỳ, y sờ sống lưng, không khỏi hâm mộ: “Nếu trẫm có thể cao bằng Hoàng Hậu và Chiêu Dung thì tốt rồi.”
“Sẽ cao mà.” Kiều Song Ngọc nhìn đôi mắt tròn xoe ướt dầm dề của Chúc Bảo Kỳ không nhịn được giơ tay vỗ đầu y: “Bệ hạ của chúng ta là con cháu rồng phượng, ngày sau nhất định có thể trưởng thành một vị quân chủ cao lớn anh minh.”
Không ai không thích nghe lời hay, Chúc Bảo Kỳ cũng vậy. Y cười ha hả: “Chiêu Dung thật biết an ủi người ta. “
Trong nguyên tác thiết lập của Kiều Song Ngọc chính là công tử thế gia tài hoa hơn người, ưu nhã tự phụ, là người Chúc Bảo Kỳ thưởng thức nhưng vĩnh viễn không thể với tới. Hơn nữa trong lòng rõ ràng hận y, ngoài mặt vẫn có thể ôn hòa nói chuyện với y, dùng hai chữ “thánh phụ” để hình dung cũng không quá.
Nào biết, Kiều Song Ngọc lắc đầu, nhìn y đầy kiên định: “Không. Thần không an ủi bệ hạ, xin người hãy tin, qua một thời gian nữa, bệ hạ nhất định sẽ là một người tài ba.”
Hắn chắc chắn như thể đã chính mắt nhìn thấy ngày đó, khiến người ta không thể cãi lại.
Chúc Bảo Kỳ há miệng, muốn hỏi lại không dám hỏi.
Thượng Xuân cười tủm tỉm đi vào, khom người nói: “Bệ hạ nên dùng bữa rồi, Thái Hậu nương nương đang đợi ngài.”
Bầu không khí tĩnh lặng bị phá vỡ, Chúc Bảo Kỳ thuận thế buông sách nói: “Trẫm biết rồi.” Đoạn, y quay đầu nhìn Kiều Song Ngọc, do dự một hồi mới nói: “Ái phi, khanh nhớ phải ăn nhiều chút.”
“Vâng.” Kiều Song Ngọc đứng dậy đưa tiễn, “Thần nhất định ghi nhớ lời căn dặn của bệ hạ.”
Hai người dạo bước đến cạnh cửa, Kiều Song Ngọc nghĩ ngợi một hồi, chợt nói: “Bệ hạ chớ nên kén ăn, phải ăn nhiều rau quả, như vậy thân thể mới có thể khỏe mạnh.”
Chúc Bảo Kỳ kén ăn từ nhỏ tới giờ, không nghĩ tới Kiều Song Ngọc mới gặp vài lần đã nhớ kỹ, xem ra hắn thật lòng quan tâm y. Y có chút cảm động, liên tục xua tay: “Trẫm nhớ rồi, Chiêu Dung trở về đi, chờ trẫm rảnh sẽ đến thăm khanh.”
Nói xong, y bước lên kiệu liễn, trong sự hộ tống của đoàn cung nhân rời thư phòng, càng lúc càng xa. Kiều Song Ngọc đứng dựa vào cạnh cửa, ngơ ngác nhìn Chúc Bảo Kỳ đi xa, mãi đến khi không nhìn thấy bóng người hắn mới giơ tay véo cánh tay mình một cái.
Đau đớn khiến hắn lần nữa tin tưởng đây không phải nằm mơ, hắn thật sự đã trở lại.
Bệ hạ vẫn đáng yêu như trong ký ức phủ đầy bụi của hắn, người khác chỉ cần bày ra chút thiện ý người sẽ cảm động rối tinh rối mù, hận không thể trả lại trăm ngàn lần, dễ dàng giao ra chân tình cho người khác.
Quan trọng nhất chính là, bệ hạ còn sống.
Thật tốt.
Kiều Song Ngọc yên lặng nghĩ.
Lần này, y sẽ không giẫm lên vết xe đổ.
Không ai biết Thám Hoa lang lừng lẫy kinh thành một thời rốt cuộc đang nghĩ gì, lông mi dài phủ bóng che khuất đáy mắt tối tăm rét lạnh của hắn.