"Xin lỗi, cậu ấy bị sốt rồi, tôi đưa cậu ấy đến phòng y tế, làm phiền anh ghi giúp một tờ xin phép nghỉ."
Nói xong, hắn trực tiếp "Bắt cóc." người ta ra khỏi lớp học.
Phương Kỳ: Mắt chữ A mồm chữ O.jpg.
Lục Khởi dùng sức rất mạnh nên Hoắc Minh Sâm bị kéo ra ngoài giãy giụa mấy lần cũng không thoát ra được, cậu phản đòn, bóp chặt khớp cổ tay Lục Khởi, lạnh lùng nói: "Buông tay, có tin tôi phế cậu không!"
Lục Khởi nghe vậy thì dừng bước, quay đầu nhìn cậu, nhíu mày. Sau đó...
"Cậu vô dụng thật."
Giọng điệu nhẹ bẫng, rất đáng đấm.
Hắn không tin Hoắc Minh Sâm sẽ động thủ.
"Cậu!"
Đồng tử Hoắc Minh Sâm co lại, tức đến nghẹn lời nhưng quả nhiên như Lục Khởi dự đoán, sau vài hơi thở, lực trên cổ tay hắn cứ thả ra rồi lại siết chặt, chờ mãi mà không thấy đối phương động thủ.
Lúc này học sinh đều đang tự học buổi tối, hành lang tòa nhà dạy học vắng lặng không một bóng người, giọng nói của Lục Khởi cũng vang hơn: "Nếu là tôi, tôi sẽ không làm khổ cơ thể mình, có chuyện gì thì khám bệnh xong rồi nói."
Nói xong tiếp tục kéo cậu xuống tầng nhưng lần này lực đã nhẹ hơn nhiều.
Trong lòng Hoắc Minh Sâm cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút nhưng cũng chỉ là một chút, cậu nghiến răng nhìn chằm chằm bóng lưng Lục Khởi, rồi đột nhiên lên tiếng: "Lục Khởi, cậu giỏi lắm rồi, điện thoại không nghe, tin nhắn cũng không trả lời, do tôi dễ tính với cậu quá à?"
"Hôm nay hội học sinh họp hai tiếng, phòng công tác học sinh họp hai tiếng rưỡi, chiều sắp vào lớp mới tan, tan học tôi lại vội đi kiểm tra tự học buổi tối..."
Lục Khởi vừa nói vừa vỗ vỗ túi quần: "Hơn nữa hôm qua không sạc pin, điện thoại đã tắt rồi."
Hoắc Minh Sâm không nói gì, trên mặt viết rõ bốn chữ "Tôi không tin cậu." rồi trực tiếp lấy điện thoại của hắn ra kiểm tra một lượt, sau khi xác định là thật sự hết pin, sắc mặt mới dịu đi đôi chút, cậu im lặng một lát rồi nói: "... Lần sau không được như vậy nữa."
Giọng nói có chút khàn khàn bất thường.
Lục Khởi cảm thấy hơi buồn cười, điện thoại hết pin không phải điều con người có thể kiểm soát nhưng hắn lười giải thích. Trong mắt Hoắc Minh Sâm, giải thích thì đồng nghĩa với cãi láo, hắn nói thêm một câu nữa là cãi nhau, cãi nhau thì sẽ bị đánh, Lục Khởi không muốn bị đánh.
"Bây giờ có thể đến phòng y tế không?"
Người nào đó nói: "Đi chứ, tôi có nói không đi đâu."
"..."
Phòng y tế chỉ có một bác sĩ trực, là một người lớn tuổi hơn năm mươi, đeo một cặp kính lão dày cộp, mắt có vẻ không tốt lắm, bà đo nhiệt độ cho Hoắc Minh Sâm, phát hiện hơi cao: "Chàng trai, truyền cho cậu một chai dịch nhé, như vậy sẽ hạ sốt nhanh hơn."
Hoắc Minh Sâm rất ghét tiêm truyền, nghe vậy định từ chối nhưng Lục Khởi lại nhanh chân đồng ý trước: "Được, vậy làm phiền bác."
Hoắc Minh Sâm "Chậc." một tiếng: "Có chuyện gì to tát đâu, làm gì đến mức phải truyền, ngủ một giấc không phải là được rồi sao."